NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 39

tràn ra lênh láng, lan cả sang cuốn sách và tay áo nàng.

Qua đôi mắt khép hờ, Mạc Quân thấy đầu mày nàng chau lại. Bằng động

tác nhanh đến không ngờ, nàng đứng bật dậy, cấp tốc cứu cuốn sách ra khỏi
chỗ nước đổ, xong xuôi thì quay sang giũ tay áo, giũ cho đến khi toàn bộ lá
trà và cánh hoa ướp cùng rơi hết ra, sau đó lấy khăn tay thấm khô, từ đầu
đến cuối không hề dừng lại, cũng chẳng thèm mảy may liếc mắt đến tên
Triệu Thắng đang đứng trơ trơ ra bên bàn mình. Điều này khiến chàng vừa
ngạc nhiên vừa buồn cười.

“Dao Thiển!” Triệu Thắng gầm lên.

“Tiểu thư…” Nha hoàn của nàng run run.

Nàng hừ lạnh, quắc mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới con gấu khổng

lồ đen đúa đang đứng chắn bên bàn và làm đổ chén trà của nàng. “Ngươi là
Triệu Thắng? Ta quen ngươi sao?”

Triệu Thắng bị câu hỏi của nàng làm cho cứng họng, miệng mở ra lại

đóng vào, đóng vào lại mở ra, tư thái hệt như con cá nằm trên thớt, ngáp
lên ngáp xuống chút hơi ẩm trong không khí. Đương nhiên, hắn không thể
nói “Phải, ta chính là Triệu Thắng. Còn ngươi là kẻ thù của ta vì ngươi vừa
từ chối lời cầu hôn của ta vừa sỉ nhục ta là kẻ xấu xí không xứng với
ngươi.” Tất nhiên không thể nói thế, vì như vậy chẳng khác nào tự sỉ nhục
chính mình. Thay vào đó, hắn cậy mạnh quát lớn: “Nữ nhân đê tiện này!”

Nàng bèn trừng mắt với hắn, cái trừng mắt mà Mạc Quân tin chắc rằng

so với kiếm Thanh Minh của mình còn sắc bén và dữ tợn hơn gấp ngàn lần.
Có lẽ vì thế mà Triệu Thắng kinh ngạc đứng ngây ngốc ở một bên, còn
nàng kéo tay nha hoàn bỏ đi trước con mắt trợn trắng của toàn bộ quan
khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.