NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 42

phải ngủ chung, nàng cũng cố gắng tránh mọi động chạm với người khác vì
cho rằng nếu có người chạm vào nàng sẽ mang những giấc mơ của nàng đi
mất. Đó là thói quen cực kỳ khó bỏ của nàng và là tật xấu tồi tệ nhất với
chàng. Chắc chắn đêm qua, nàng ngủ không ngon giấc. Mạc Quân thở dài.
Chàng có thể dung túng mọi sở thích, thói quen hay cố tật của nàng, trừ
việc này. Nàng phải quen dần với việc ngủ cùng chàng và sự đụng chạm
của chàng đi.

“Anh nhi!” Chàng vuốt tóc nàng, cúi người gọi nhỏ.

Hai cánh hoa nhỏ rung rung, rồi đôi mắt nàng mở ra, trong chốc lát

thoáng qua vẻ sững sờ khi thấy nụ cười rất gần của chàng. Nàng bối rối:
“Ừm, ngài luyện kiếm xong rồi sao?”

“Ừ.” Chàng cười khẽ, thích thú nhìn biểu hiện khốn quẫn của nàng.

Thiên Anh khi vừa ngủ dậy, vẻ mặt ngốc nghếch, thật sự khiến người ta
muốn bắt nạt.

Nàng hơi cựa mình, Mạc Quân vươn tay ôm nàng, kéo nàng ngồi dậy.

Ánh mắt dán lấy nhau, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, chàng nhìn nàng
không chớp.

“Này…” Chàng mở lời.

“Vâng?” Nàng mơ hồ đáp lại.

Chàng nhanh chóng hôn phớt lên khóe môi nàng, cười khẽ. “Sắp mưa

rồi!”

“Sao… Sao cơ?” Nàng ngơ ngác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.