NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 78

mà người thưởng sao kẻ yếu đuối chỉ dám trông từ xa mà ngưỡng mộ vẻ
rực rỡ băng lãnh của nó, kẻ dũng cảm thử đến gần nó, còn kẻ mạnh mẽ thì
muốn chiếm lấy nó.

Cũng may, kẻ mạnh không nhiều lắm. Ít nhất đến bây giờ chỉ có mình

chàng. Và vì sao của chàng lúc này đang dùng cả hai tay ôm lấy mặt, cảnh
giác quét mắt khắp tiểu đình đề phòng loài quái vật nàng kinh sợ xuất hiện.

Thấy cảnh ấy, Mạc Quân thật sự không thể làm bộ giận nàng thêm nữa.

Chàng buồn vẫy tay: “Anh nhi, lại đây!”

Nàng rời mắt khỏi mái đình, thận trọng bước lại gần chàng. Mạc Quân

liền ôm lấy nàng, kéo nàng ngồi vào lòng mình.

“Có ta ở đây, còn sợ gì?”

“Sao chúng ta lại tới chỗ này?” Nàng hỏi.

“Nàng nghĩ tại sao?”

“Không phải chàng thích nơi này chứ? Chỗ này…” Nàng thầm nghĩ. “…

có một vẻ đẹp thật đơn sơ.”

Mạc Quân cười lớn.

“Chỗ này, năm ngoái, ta đã gặp…” Chàng ngừng lời, vẻ bí hiểm.

“Yêu quái?” Nàng nhướng mày.

“Không.” Chàng cắn nhẹ tai nàng, thì thầm: “Một cơn mưa.” Chàng mỉm

cười nhìn những giọt nắng nhảy múa trên mặt sông, hắt lên khuôn mặt nàng
từng vệt lấp lánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.