NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 76

Mạc Quân đeo bộ mặt buồn bực trên đường về, âm thầm thưởng thức vẻ

hối lỗi trên khuôn mặt nàng và đủ lời hỏi han quan tâm nàng tuôn ra nhằm
cứu vớt tâm trạng cho chàng. Chàng buồn cười nghĩ, Thiên Anh quả thật
rất ngây thơ trong chuyện tình cảm. Trăm ngàn lời âu yếm sao bì được với
một hành động thân mật đây?

Mạc Quân vẫn làm mặt hờn dỗi cho tới khi xe ngựa dừng lại gần một

đình nhỏ bên bờ bắc sông Liên Chiểu. Tiểu đình cũ kỹ này là nơi đầu tiên
trong chuỗi ký ức mà chàng muốn đưa nàng tới. Nơi đây hơn một năm
trước, chàng lần thứ hai gặp nàng.

Trong muôn sự tình cờ từng có trên đời, với chàng, có lẽ đó là sự tình cờ

đẹp đẽ nhất. Ngày ấy, sau khi Mạc Quân viếng mộ sư phụ trở về, tới gần bờ
bắc sông Liên Chiểu, trời bỗng chuyển mưa dữ dội. Chàng cùng cận vệ
nhanh chóng hướng tới tiểu đình gần đó trú chân, nơi mà giữa những giọt
mưa đang mỗi lúc một lớn hơn, chàng thấy bóng dáng mảnh mai của hai nữ
tử.

Ôm theo cây cổ cầm quý gia sư phụ truyền lại, vai áo xanh lam ướt nước

mưa, Mạc Quân bước vào. Hai nữ tử ấy đồng thời quay lại nhìn chàng, là
Dao Thiển và người hầu của nàng. Dù đã từng gặp mặt ở Thái Bình lâu, dù
thấy nàng thú vị, nhưng từng đó đâu thể khiến Mạc Quân lưu tâm. Chàng
chỉ gật đầu ra dấu chào hỏi, cũng không chú ý quá nhiều, nhanh chóng tiến
tới bên bàn đá, lật mở lớp lụa bao cây đàn.

Mạc Quân không để ý trong lúc chàng vội vã kiểm tra tình trạng cây cổ

cầm, Dao Thiển đã tiến đến gần chàng. Nàng bước đến đối diện chàng bên
bàn đá, ngẩng đầu nhìn thẳng vào chàng, cung kính hỏi: “Thưa Hoài Vũ
vương, mạn phép cho tiểu nữ hỏi đây có phải cổ cầm Thanh Vân chăng?”

Chàng ngạc nhiên nhìn nàng, không muốn tỏ ra thô lỗ nên chỉ trả lời

khách sáo. Khi đó chàng còn nghĩ Dao Thiển định tiếp cận chàng ư? Nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.