NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 75

“Chàng lúc nào cũng tự tin như thế à?”

“Trước mặt nàng, ta chẳng có chút tự tin nào cả. Mỗi điều ta làm, ta đều

nghĩ xem có khiến nàng vui vẻ không, có làm nàng thoải mái không.
Những kẻ khác khi yêu thế nào, ta không biết, còn ta, ta chỉ là kẻ dò đường
mà thôi.” Chàng áp hai tay lên má nàng, mắt khóa chặt mắt nàng, nhìn
bóng mình phản chiếu trong con ngươi màu nâu sáng viền đen thẫm đó.
Nàng e lệ chớp mắt.

Đột nhiên, đôi mắt nàng mở lớn, bàn tay bấm chặt lên cánh tay chàng.

Mạc Quân ngạc nhiên hỏi: “Anh nhi, chuyện gì vậy?”

Nàng không trả lời, chỉ chằm chằm nhìn qua vai chàng. Chàng liền quay

lại: một con nhện to bằng bàn tay đang di chuyển rất nhanh trên xà nhà.
Trong lúc chàng vừa mới nhớ ra rằng Thiên Anh không sợ trời, không sợ
đất, lại đặc biệt sợ nhện, nàng đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai thu
vén toàn bộ đồ ăn cho vào giỏ, sau đó nắm lấy cổ tay chàng, hộc tốc chạy
ra khỏi Yên Nhiên đình. Toàn bộ hành động của nàng trôi chảy đến nỗi thật
khó mà tin được rằng chỉ tích tắc trước đó, nàng đã hoảng sợ đến hóa đá.
Khi đối diện với nỗi sợ hãi, Thiên Anh sẽ như vậy: không hề la hét hay
khóc lóc mà lý trí đến đáng kinh ngạc. Đó là điểm đặc biệt ở nàng.

Và phá hoại không khí lãng mạn cũng là tài năng thiên bẩm của nàng.

Mạc Quân cực kỳ buồn bực ngồi phịch xuống phiến đá lớn. Bao lời hay

ý đẹp dốc tận tâm can muốn tỏ bày cùng nàng bay biến đi đâu hết. Chàng
rầu rĩ nhét một miếng táo lớn vào miệng, trệu trạo nhai, bất chấp nàng ở
bên cạnh kêu lớn phản đối: “Không được ăn táo lúc đói.”

Chàng mặc kệ. Chàng nghĩ, mình phải vờ giận nàng một phen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.