NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 73

Nàng không giãy ra, cũng không dám nhìn chàng, gượng gạo chuyển chủ

đề: “Ăn trưa đi…”

“Nhìn ta!” Chàng nâng cằm nàng lên, ép nàng phải nhìn thẳng vào mình.

Khi ánh mắt gặp nhau, nàng lại vội vã rũ mi tránh đi như phải bỏng.

“Nào…” Chàng nài nỉ bên tai nàng: “Trưa qua, ở Thiên Vũ tạ, nàng còn

nợ ta một câu trả lời.”

Thiên Anh ngước cặp mắt long lanh nhìn chàng. Ánh mắt nàng vừa bối

rối vừa thẹn thùng. Mạc Quân trong lòng đã nổi sóng mãnh liệt nhưng
ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng kiên nhẫn. Rất lâu sau đó, sau hai lần bặm môi,
một lần cắn môi, một lần hít sâu, nàng mới chậm rì rì lên tiếng đầu hàng:
“Tôi… cũng… thích ngài.”

Mạc Quân nhìn nàng, ánh mắt rực sáng. Đây là điều chàng mong muốn,

là điều chàng chờ đợi, nhưng chàng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng
khi nghe thấy chính miệng nàng thừa nhận những lời này lại khiến đầu óc
chàng rối loạn lên như thế. Chàng kiềm chế nhịp tim điên cuồng, ghé vào
bên môi nàng, dẫn dụ: “Nói lại ta nghe.”

Nàng chớp mắt, muốn lắc đầu phản đối, nhưng rốt cuộc cũng thuận theo

chàng, hé miệng nói nhỏ nhưng rành mạch: “Em thích chàng.”

Mạc Quân dán lên môi nàng, không ngớt gọi: “Anh nhi, Anh nhi…”

Chàng cảm thấy nàng mới chỉ nói thích mình thôi mà bản thân đã khó nén
nổi bình tĩnh thế này rồi, thật không có tiền đồ chút nào. Chàng cọ môi
nàng, thì thầm hỏi: “Anh nhi! Thích ta từ bao giờ?”

Nàng xấu hổ trả lời: “Chắc là… vài ngày sau khi cùng chàng xuống núi.”

“Vậy sao không nói?” Chàng cọ mũi nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.