NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 72

Mạc Quân bật cười xoa đầu nàng, âu yếm dặn dò: “Trời nắng, nàng vào

đình nghỉ ngơi đi!” rồi tới ngồi trên phiến đá, đặt huyền cầm lên gối.

Khi âm thanh đầu tiên vang lên, tất cả những gì Thiên Anh cảm nhận

được là một sự mê hoặc điên đảo chúng sinh như những gì dân gian truyền
tụng: thưởng thức Hoài Vũ vương chơi đàn cũng tựa như chiêm ngưỡng kỳ
quan của tạo hóa. Chàng ngồi đó, giữa mây trắng núi xanh, đẹp đẽ vô cùng.
Vẻ mặt ưu nhã, động tác uyển chuyển, áo choàng và tóc bay bay trong gió,
tiếng nhạc tỏa ra từ những ngón tay chàng tựa lớp lớp hào quang, như thể
nhờ có chàng, những màu sắc bỗng bưng sáng lên còn cảm xúc lại trở nên
sâu lắng hơn; như thể bên cạnh chàng là nơi chốn huy hoàng nhất.

Thiên Anh giật mình vì suy nghĩ đó. Nàng cố dứt khỏi sự mê hoặc của

chàng và âm nhạc của chàng, vội vã chạy về phía Yên Nhiên đỉnh. Nàng đè
lại thứ cảm xúc say mê đang trào dâng trong lòng, bối rối lật mở túi đồ ăn
trưa gia nhân vừa mang tơi, lúng túng sắp thành hai phần, đúng lúc chàng
bước đến.

Mạc Quân ôm lấy nàng từ phía sau, tì cằm lên vai nàng, nhìn xuống bữa

trưa.

“Ngài tới rồi!” Nàng nói nhanh.

“Ừ.” Chàng đáp, cắn cắn vành tai nàng.

“Đừng…” Nàng bất ngờ phản đối hành vi thân mật của chàng khiến Mạc

Quân ngạc nhiên quá đỗi. Chàng liền xoay nàng lại đối diện với mình, nhận
thấy khuôn mặt nàng đỏ như áng mây chiều, cặp mắt long lanh như nước
hồ thu. Biểu hiện này… chẳng phải là đã trúng “mê hồn thuật” của chàng
rồi sao? Nghĩ đến đó, Mạc Quân không khỏi vui mừng, vòng tay ôm nàng
càng thêm chặt, cất giọng nỉ non: “Anh nhi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.