NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 71

“Lời cảm ơn không được chấp nhận.”

Nàng sửng sốt ngước mắt lên.

“Dùng hành động hồi đáp ta, Anh nhi!” Chàng cười cười chỉ vào môi

mình.

Nàng xấu hổ đẩy chàng ra, vừa quay đi vừa nói: “Vương gia, với tốc độ

này của ngài thì đến tối cũng chưa tới nơi đâu.”

“Còn câu trả lời của ta?”

“Không trả lời nữa.”

“Tại sao vậy, Anh nhi?” Chàng giả bộ rầu rĩ.

“Tại tôi thích thế.” Nàng dùng dằng đáp, sau đó rảo bước đi.

Gần một canh giờ sau, hai người đã lên tới đỉnh núi. Dưới tàng mai, tấm

bia mộ đề một dòng chữ phiêu diêu “Đệ nhất cầm sư La Huy Xuân Tuyết”,
bao quanh là những cây thủy tiên dại trổ hoa tím đang đu đưa theo từng cơn
gió. Ánh nắng rực rỡ tô màu lên vạn vật. Gió lớn và nắng rạng đến nỗi có
thể nhìn thấy bóng mây vùn vụt lướt qua. Mạc Quân đặt cây đàn lên phiến
đá lớn, sau đó kéo nàng đến trước mộ sư phụ.

“Sư phụ, đồ nhi đưa nàng đến gặp người. Vì có nàng, rốt cuộc đồ nhi

cũng trải qua thứ cảm giác diệu huyền mà người nói rồi.”

Thiên Anh sững sờ nhìn chàng, đến khi chàng ngừng lời, nàng cũng kính

cẩn nghiêng mình: “Đồ đệ của người rất đặc biệt. Ngày ấy sẽ được hạnh
phúc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.