NGÀN DẶM TƯƠNG TƯ - Trang 69

người? Ta tin rằng linh thức

[1]

của người đã đi rất xa.”

[1] Linh thức: linh hồn và ý thức.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Nàng nhẹ nhàng đồng tình. “Một người bạn của tôi

cũng từng nói thế. Khi tu hành đến một mức độ nào đó, linh thức sẽ không
còn phụ thuộc vào thể xác mà người đó trú ngụ nữa.”

Mạc Quân nhìn nàng. Người nàng đang nói đến hẳn là Tô Hoàng, bạn

thân của nàng. Kẻ này quả thực đã cho nàng biết nhiều kiến thức vô cùng
quý giá. Dưới ánh mắt suy tư của chàng đang chiếu vào mình, nàng bối rối
nói thêm: “Những người như thế thật đáng ngưỡng mộ. Nhưng tôi không…
tôi thật ra rất khó thỏa hiệp được với tình cảm của họ.”

Chàng nhướn mày.

“Ý tôi là… những người tu hành như thế, tình cảm họ dành cho người

khác rất… rất đồng đều, giống như mọi người đều được yêu thương bằng
một lượng tình cảm như nhau, không phân biệt thân quen hay xa lạ.”

Chàng nghiêng đầu lắng nghe.

“Tôi không thể chịu được điều đó. Với tôi, người tôi yêu, người tôi quý,

người tôi tôn kính, người tôi xa lạ… mỗi người sẽ được dành cho một
lượng tình cảm khác nhau. Làm sao tôi có thể yêu một người xa lạ như yêu
người thương của mình được?”

Mạc Quân chăm chú nhìn nàng. Khuôn mặt nàng ửng hồng, đôi mắt sáng

lấp lánh, hơi thở có phần dồn dập do đang khá xúc động diễn giải những
suy nghĩ của mình. Trong thoáng chốc, chàng bỗng cảm thấy bản thân mình
cho rằng đã hiểu nàng, nhưng hóa ra, những gì chàng khắc họa về nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.