NGĂN KÉO TRÊN CÙNG - Trang 110

“Vậy à? Khoan nói tới chuyện đó…” Hình như vị bác sĩ đã mỉm

cười thì phải. “Tâm trạng của anh thế nào rồi?”

“Vẫn không được tốt lắm. Ngoài ra,…”
Tôi kể cho bác sĩ tất cả những gì mình vẫn luôn trằn trọc.
“Có thể là do tâm trạng, nhưng cái đó… cái chết của Yukari, tôi

nghĩ có lẽ chuyện ấy là do lỗi của tôi.”

Bác sĩ hướng ánh mắt vào tôi.
“Anh cứ tiếp tục đi!”
“Tôi không thể nói rõ nhưng…”
Tôi hít một hơi thật sâu. Vừa nói vừa, không cầm được nước mắt.

Dạo này, tôi càng ngày càng ủy mị và mau nước mắt hơn hẳn.

“Nói thế nào đây nhỉ, chỉ là tôi cảm thấy thế mà thôi. Đương nhiên,

tôi vẫn chưa thể biết chắc được rằng đó có phải do mình không, nhưng
có lẽ thực sự tôi đã dùng liệu pháp thôi miên để chữa trị cho Yukari,
và phân vân tự hỏi có phải mình đã thực hiện ECT, đại loại thế, hay
không? Để trả thù, phải vậy không nhỉ.”

“Trả thù ư?”
“Trả thù mẹ tôi.” Tôi tiếp tục. “Tôi nghĩ mình sẽ muốn chữa trị cho

một bà mẹ như thế. Tuy không hiểu rõ bản thân lắm, nhưng chắc chắn
là thế. Có lẽ tôi vẫn đang nhìn nhận chính mình dưới góc nhìn khách
quan trong một câu chuyện như thế. Sự căm ghét của tôi đối với mẹ,
trong lúc tôi vẫn chưa nhận thức được, hình như đã chuyển qua
Yukari… Nói sao đây nhỉ? Tôi không thể nói rõ nhưng…”

“Anh cũng nghĩ thế à?”
“Sao cơ?”
“Tôi cũng cho là thế đấy. Chẳng phải anh đã dồn ép Yukari,… à

không, dồn ép cô Yukari vào đường cùng hay sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.