NGĂN KÉO TRÊN CÙNG - Trang 121

HỒI KÝ 9

(Trong thư mục chưa công bố)

Tôi đang ở trong phòng khám bệnh, thì Wakui bước vào. Nhìn bộ
dạng của tôi, anh ta không nói gì hết. Để dồn ép Mamiya, tôi đã tự làm
tổn thương chính mình. Bởi vậy, anh ấy rất lo sợ nếu cứ tiếp tục như
thế, cả Mamiya và tôi đều sẽ phát điên mất. Nhưng anh ấy có lo lắng
cũng chẳng ích gì. Trước đây, anh ấy từng kêu gọi tôi cùng kết liễu đòi
mình, nhưng gần đây anh ấy không còn nhắc đến nữa.

“Chỉ một chút nữa thôi.”
Wakui nhẹ nhàng nói. Giọng điệu pha chút mệt mỏi.
“Ừ. Có lẽ đã thành công được phân nửa. Nếu là quân đội của Mỹ

hay Liên Xô cũ thì chắc đã tiến hành trả thù một cách hoàn hảo hơn
rồi nhỉ? Họ sẽ không đi vào trong nội tâm của hắn ta như tôi, mà sẽ
tẩy não hắn ta hoàn toàn, khiến hắn ta phải gánh chịu nỗi đau của tôi
như là nỗi đau của chính mình nhằm hủy hoại hắn ta.”

“Tôi nghĩ, so với trường hợp của Kida, Mamiya tiến triển tốt hơn

nhiều, y như mong đợi của chúng ta vậy. Chẳng phải như thế đã đủ rồi
hay sao, tôi chỉ là dân nghiệp dư nên không thể hiểu rõ, nhưng… giờ
anh ta đang bất tỉnh đó.”

“Vậy à? Nếu vậy hãy đi buộc dây vào cái móc kia đi.”
“Tôi đã làm xong rồi.”
“Tôi sẽ đi nghỉ ngơi đôi chút.”
Bỗng tôi nhận ra một điệu nhạc du dương đang ngân vang trong

phòng.

Và chợt nghĩ có phải dưới góc nhìn của Yukari, hành vi của tôi có lẽ

đã thay đổi. Đó là cái gì nhỉ? Phải chăng vì tôi đã tắt nhạc trước khi
điệp khúc kịp vang lên?

Bên ngoài mưa đang rả rích rơi, nhưng nó đâu có liên quan gì đến

chúng tôi cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.