NGĂN KÉO TRÊN CÙNG - Trang 141

Giống như một lời cầu nguyện chắc chắn không bao giờ thành hiện
thực khi đứng trước thực tại nghiệt ngã này.

Có lẽ đây là câu cuối cùng rồi, anh vừa nghĩ vừa châm điếu thuốc.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ này, có lẽ ngay cả thói quen hút thuốc anh cũng
sẽ quên luôn. Vừa nhìn làn khói vấn vít quanh điếu thuốc, anh vừa
nghĩ chẳng may biện pháp này không thành công thì sao? Nếu như
không thể có được ký ức bằng cách thông thường mà phải quằn quại
trải qua ECT hết lần này đến lần khác. Hoặc nếu ký ức kia chỉ tạm
thời biến mất, rồi một ngày nào đó quay trở lại thì sao? Khả năng ấy
khá lớn.

Đây chính là một ván cược, anh nghĩ. Cược chính bản thân mình

hoặc phải quyết định tha thứ. Nếu thua ván cược này, mình sẽ phải
chấp nhận con người của hiện tại và tiếp tục sống với tư cách là một
bác sĩ của khoa tâm lý học. Những sợi dây đen ngòm đang vây chặt
phía sau, vì vậy buộc phải nỗ lực ngăn chặn sự hủy hoại của chúng, dù
chỉ chút xíu mà thôi. Để phá bỏ chúng hoàn toàn, mình buộc phải đánh
đổi bằng cả nội tâm chằng chịt vết thương. Đó chính là cái giá phải trả
khi quyết định vượt qua giới hạn của tâm hồn. Không thể tìm kiếm
hạnh phúc trong cuộc đời này nữa, mình sẽ sống chỉ để chữa trị cho
bệnh nhân với tư cách là một người đã hết duyên nợ với cuộc đời, vô
cảm như một cái máy mà thôi.

Thế nhưng một lần nữa, Kozuka lại khao khát được sống cuộc đời

mới. Dù chỉ trong tích tắc cũng được. Cảm giác mang tên “bình yên”
của thế giới này chính là cái cảm giác mà từ trước đến nay anh chưa
bao giờ được nếm trải.

Kozuka dụi tắt điếu thuốc và vươn tay ra đặt trên nút điều khiển của

máy ECT. Điện thoại trong phòng khám bệnh bất ngờ reo vang. Chắc
là Yukari rồi,
Kozuka nghĩ.

Có một điều mà cho đến cuối cùng, anh vẫn không thể nói cho

Wakui biết, rằng anh ấy rất giống với một người – một diễn viên và vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.