NGĂN KÉO TRÊN CÙNG - Trang 48

bước vào trong. Đây là một căn phòng nhỏ hẹp. Bên trong treo một
bức tranh kỳ dị cùng một cây đèn bàn thanh mảnh trông như thể sắp
vỡ vụn đến nơi. Phía bên kia chiếc bàn là một người đàn ông khác,
ông ta đang nhìn về phía tôi, phải, căn phòng chỉ có hai chúng tôi mà
thôi. Vị bác sĩ ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, bên ngoài khoác
áo blouse trắng.

“Mời ngồi.”
Vị bác sĩ nói, giọng điệu quy củ, kiểu như đây vốn là một phần

trong trình tự công việc.

Tôi cứ đứng chôn chân như thế, hơi thở dần dần đứt quãng. “Tôi

không phải là Kozuka Ryodai.”

“Xin mời ngồi.”
Tôi ngồi vào chiếc ghế – một cái ghế cũ kỹ.
“Tức là, anh không cho rằng mình là mình đúng không?”
Tôi đưa mắt đờ đẫn nhìn bác sĩ. Tôi không thể giao tiếp với những

người như thế này nữa.

“Không phải, ôi trời, xin anh hãy giám định ADN đi.”
“Giám định ADN ư?”
Vị bác sĩ nhìn tôi với vẻ đầy hứng thú. Mặc dù đang nói chuyện đầy

nghiêm túc nhưng lời lẽ của tôi cứ như pha trò cười.

“Trong bệnh viện này,” bác sĩ ôn tồn nói, “có rất nhiều bệnh nhân

bảo mình không có bệnh. Và cũng có những bệnh nhân nói mình là
người khác.”

“Không phải, tôi là…”
“Bây giờ trời đã tối, nên không khí có vẻ yên tĩnh. Thế nhưng, một

khi trời trở sáng, những tiếng kêu sẽ tiếp tục vang vọng trong bệnh
viện nhỏ hẹp này: “Thả tôi ra khỏi đây!” Sự yên ắng ấy chỉ như khúc
dạo đầu cho bầu không khí bát nháo kia mà thôi. Vậy nên ngay cả
những lúc yên tĩnh như thế này, tôi vẫn có cảm giác ồn ào.”

“Anh đang nói cái gì thế? Tôi không phải như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.