NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 143

bảy mươi tuổi, nhà chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau. Bác gái là
người lạc quan, vui vẻ, quê ở Gia Hưng, cách vài ba ngày bác lại gói bánh
chưng gửi lên cho chúng tôi. Trên mạng người ta kêu gào ầm ĩ, còn chia
nhau thành trường phái bánh chưng mặn và bánh chưng ngọt. Trường phái
khỉ gì! Chỉ có bánh chưng Gia Hưng mới xứng đáng được gọi là bánh
chưng. Những loại bánh chưng khác chỉ được coi là bánh gạo bọc nhân mà
thôi. Hôm nào bác gái bảo sẽ gửi bánh chưng lên cho chúng tôi thì y như
rằng tối hôm đó, nhà ai còn lại vài chiếc bánh thì cả hội sẽ lập tức lao đến
nhà người đó, ăn cho bằng sạch.

Một chiều nọ, Nói Láo gọi cho tôi, bảo có chuyện vô cùng gấp gáp,

nhờ tôi thay cậu ta về nhà một chuyến, cậu ta phải tăng ca, không về được,
mà bác gái lại gọi điện giục giã liên tục. Tôi hộc tốc chạy đến nhà cậu ta,
thì thấy ba người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi bên bàn mạt chược, họ cùng
hướng mắt nhìn tôi, đầy vẻ chờ đợi.

Thôi được, tôi đành ngồi xuống hầu họ vài ván. Có ai ngờ, mấy phụ

nữ đã lên lão mà sành sỏi đến thế, họ đánh chắc tay vô cùng, tôi thua đau,
đỏ mặt tía tai, kêu la rên xiết. Chúng tôi chơi mạt chược đến tận mười một
giờ. Tan hội, bác gái mới nói với tôi:

- Gia Giai, có phải Nói Láo chia tay bạn gái rồi không?

Tôi sững người:

- Cháu không biết gì hết.

- Bác sẽ cho cháu bánh chưng, mau nói đi.

- Cô gái là người Hồ Nam, nhưng đã về quê sinh sống rồi. Khoảng

cách xa xôi như vậy, họ ở bên nhau sao được.

Bác gái liếc xéo tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.