NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 145

Nói Láo kéo tôi bỏ đi. Bị cậu ta lôi kéo đi, tôi ngồi phịch xuống đất,

vừa khóc vừa gào:

- Bánh chưng của tôi, bánh chưng của tôi!

Chúng tôi kéo đến quán bar của Quản Xuân. Thực ra tôi rất hiểu, bác

gái đã sống ở Nam Kinh hơn ba mươi năm. Những người bạn cùng chơi
bài, tập thể dục, đi loăng quăng, nói chuyện phiếm của bác ấy đều tập trung
ở tiểu khu đó. Người già gây dựng mối quan hệ bạn bè không dễ dàng như
tụi trẻ bọn tôi. Nếu bắt họ chuyển đến nơi ở mới, họ sẽ cô đơn lắm lắm.

Định gọi thêm rượu thì Quản Xuân đưa bác gái vào. Vẻ mặt Quản

Xuân mới thê lương làm sao:

- Nói Láo, không phải là tôi không muốn giúp cậu nhưng bác gái tự

tìm đến đây đấy.

Nói Láo nổi giận:

- Nói bậy, tay cậu còn cầm bánh chưng kia kìa! Chắc chắn cậu đã bán

đứng tôi rồi!

Bác gái chống gậy đi tới, đập bàn quát:

- Im miệng!

Quán bar lập tức im phăng phắc, ai nấy khép chặt cả miệng lại, ca sỹ

đang hát cũng phải lẳng lặng tắt loa.

Bác gái nói:

- Tôi coi thường đám thanh niên các cậu. Vài ba chục tuổi ranh mà đã

gào rống; “sống trong yên bình mới là cuộc sống đích thực”. Các cậu có
xứng không hả? Tôi đây từng lên núi, xuống biển, từng là thanh niên trí
thức, từng chịu đói khổ, những trải nghiệm đó làm sao các cậu thấu hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.