NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 147

- Đây là thư ông già viết cho bác đấy, để bác đọc tụi mày nghe. Ôi thôi

cầm nhầm tờ giấy thông báo tiền điện mất rồi. Gia Giai, cháu văn hay chữ
tốt, tức khẩu thành chương đi xem nào!

Tôi tuân lệnh:

- Bởi chúng ta tin ở tuổi trẻ, nên càng yêu càng sâu đậm, si mê, nhưng

vẫn cần yêu. Bởi chúng ta không ngại hi sinh, nên sẵn sàng chết đi sống lại
vì yêu, nhưng vẫn muốn yêu. Nếu ta không ngại trỗi lên đỉnh cao từ đáy
vực sâu, ta sẽ tìm được một nếp nhà bình yên, êm ấm. Một ngày kia, dưới
chân ta sẽ là những thửa ruộng bậc thang nối dài tăm tắp, mồ hôi đầm đìa
lưng áo, thánh thót trên những luống cày. Muốn có một mái nhà ấm êm,
phải không tiếc bỏ xác nơi đồng hoang, phải trải qua muôn vàn cảnh sắc.

Trước mặt bà lão bảy mươi tuổi mà dám nói chuyện bỏ xác nơi đồng

hoang à, xéo!

Bác gái lặng nhìn Nói Láo, bảo:

- Mấy tháng trước lúc con nói chuyện ngoài ban công mẹ đã nghe thấy

hết. Con thuyết phục cô ấy ở lại Nam Kinh đừng về Hồ Nam. Lúc sau, mẹ
thấy con khóc, mẹ rất muốn xông ra nện cho con một trận. Khóc lóc nỗi gì,
con bé hiếu thuận với cha mẹ là việc đáng khen, sao con không theo nó về
quê? Từ hôm ấy ngày nào con cũng làm thêm giờ. Con chưa bao giờ tích
cực, chăm chỉ như vậy. Rõ ràng con sợ phải về nhà một mình, sợ đối diện
với nỗi cô đơn, sợ phải nghĩ ngợi lung tung.

Mẹ có tuổi rồi, mẹ chỉ mong các con sớm kết hôn để mẹ để mẹ được

gói bánh chưng cho hai đứa ăn. Ăn đến khi nào chúng mày phát ngấy thì
mẹ mới có thể thanh thản ra đi. Con là con trai mẹ, con đi sai đường không
sao cả, sai đường thì tìm về nhà với mẹ. Mẹ chưa chết được đâu, bất cứ khi
nào con về, mẹ đều ở nhà chờ con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.