NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 146

được. Bây giờ, ngày nào tôi cũng lạc quan vui vẻ, rảnh rỗi thì làm ba ván
mạt chược, ngủ sớm dậy sớm, các cậu cho rằng cuộc sống bình yên của tôi
tự nhiên mà có, từ trên trời rơi xuống, muốn là được chắc? Các nhà sư
thường nói, ở tận cùng của đời sống, người ta phải biết nhìn núi thành núi,
nhưng các cậu đã bao giờ nhìn núi không phải là núi chưa? Còn trẻ mà
không chịu xông pha, không chịu lăn lộn, chưa nhập thế đã đòi xuất thế.
Các cậu cho mình là Phật Tổ, Bồ Tát đến từ cõi Niết Bàn chắc? Cuộc sống
bình yên, giản dị mà tôi có là kết quả của những năm tháng lam lũ, cơ cực
mà ra đấy, biết không? Còn cái cuộc sống bình yên mà các cậu nói đến
chính là sự lười biếng, sự sợ hãi, sự hèn kém, giống như con chó quê hốt
hoảng chạy ra phố. Bạn gái bỏ đi mà không biết đường đuổi theo! Lại còn
đổ hết trách nhiệm lên đầu bà già này! Đồ đần!

Bác gái vung gậy, suýt nữa đập vào đầu Nói Láo.

- Tôi chưa được gặp mặt con bé, trong số các cậu, ai đã từng gặp nó

rồi?

Phần lớn những người có mặt trong quán bar đều gật đầu như bổ củi.

Bác gái tiếp tục:

- Bản thân yếu hèn không chịu được áp lực, hiểu biết thì hạn hẹp,

người ta long đong, lận đận vẫn miệt mài tìm đường sống còn mình chỉ biết
trốn vào một xó, nói lời xỏ xiên, xúc xiển, tôi khinh! Từ sáng đến tối chỉ
giỏi nghĩ mưu hèn kế bẩn. Tiền tiêu hết có thể kiếm thêm, bị thiệt một lần
vẫn có thể làm lại, nhưng tuổi trẻ không còn thì phải làm thế nào? Đi lính
thì mới có thể đào ngũ, đằng này chưa đánh trận nào mà đã đòi khinh miệt
sự hi sinh. Mày có biết nói không hả? Nếu biết nói thì mau chạy đến Hồ
Nam bảo với người ta, mày muốn lấy người ta!

Bác gái lôi ra một tờ giấy đã ố vàng, bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.