NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 155

Đầu năm 2012, trời rất lạnh. Nửa đêm tôi vẫn ngồi trên bậc thềm trong

hoa viên, vỏ lon bia la liệt, tôi ngẩn ngơ ngắm trăng trên cao.

Ở nơi không ai nhìn thấy, vào lúc không ai để ý, tôi đã khóc rất thê

thảm.

Mercy lặng lẽ ngồi bên tôi, nép sát vào đùi tôi, khe khẽ cọ đầu vào tay

tôi, đôi mắt long lanh ngước nhìn tôi, miệng nó phát ra mấy tiếng thút thít.

Trước đó, tôi đã lên mạng tìm hiểu và biết đó là tiếng khóc của giống

chó lông vàng.

Mercy khóc mãi không thôi, và nước mắt của tôi cũng không ngừng

tuôn rơi.

Mercy đừng khóc! Đừng khóc! Cô ấy sẽ không quay lại. Cha sẽ không

rời xa con.

Khi ấy, Mercy bị ốm một trận nhớ đời.

Lúc nó ốm, tôi đang bận việc ở Bắc Kinh. Nhận được điện thoại của

người chăm sóc Mercy, tôi nghe giọng nói như sắp khóc của cô ấy, cô ấy
bảo Mercy bị nhiễm dịch.

Sóng di động rất yếu, tôi lao ra ngoài, trời đang mưa dữ dội.

Tôi buông điện thoại, lòng buồn ảo não. Trời thích mưa thì cứ việc,

nhưng đừng hành hạ chó nhỏ của tôi.

Nó khỏi ốm, tôi đón nó về nhà, một người một chó vui như ngày hội,

chạy tung tăng, nhảy tung tăng, hân hoan vô hạn.

Chiếc xe khách nhãn hiệu SUV màu trắng chạy qua. Mercy sững sờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.