NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 158

Tôi quay về, thẫn thờ như người mất hồn ngồi trên sofa. Tôi có cảm

giác hình như nó đang trốn ở một xó xỉnh nào đó trong căn nhà này thôi.
Lúc tôi viết bài, nó phải chiếm bằng được không gian dưới gầm bàn. Lúc
tôi đi ngủ, nó nhất định sẽ gặm cái ổ của nó, rồi gầm gừ kéo sát giường tôi.
Lúc tôi ăn cơm, nó sẽ quấn chặt lấy chân bàn.

Một giờ đêm tôi nghe tiếng gõ cửa ngoài ban công. Tôi kéo cửa kính,

Mercy nhe răng cười thật tươi nhìn tôi rồi nó vẫy đuôi hân hoan tột độ!
Khắp người nó là bùn đất, không biết nó đã trốn đi rong chơi xó nào...

Tôi cuống quýt ôm nó vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ cho nó, mừng

rớt nước mắt. Chắc nó phải vất vả lắm mới tìm được đường về nhà thế này.
Tôi lôi hết đồ ăn ngon ra và ngồi nhìn nó ăn nhồm nhoàm như sắp chết đói.

Và điều đó khiến nó tin rằng cứ bỏ nhà đi thì sẽ được khen thưởng hậu

hĩnh.

Thế là chiều hôm sau, nó lại biến mất.

Lần này tôi không đi tìm nó nữa, mà ngồi xem ti-vi chờ nó tự động

dẫn xác về. Lại chờ đến một giờ đêm thì nó xuất hiện bên ngoài cửa kính
hướng ra ban công.

Lần này thì biết tay! Tôi lôi vào nhà đánh cho một trận nên thân.

Mercy gào khóc thảm thiết.

Từ đó về sau, không cần biết cống thoát nước của khu nhà có bị vỡ

hay không, nó không bao giờ chui qua đó mà bỏ nhà đi lang thang nữa.

Dấu hiệu nhận biết sự trưởng thành của Mercy là vào một ngày nọ, nó

kiên quyết không chịu đi vệ sinh trong nhà như trước nữa, cho dù có phải
nhịn tiểu tiện, đại tiện đến nỗi nước mắt nước mũi đầm đìa nó cũng không
chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.