NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 197

- Em đang rất hối hận vì bé không chăm chỉ học nhạc. Một mình ngoài

biển, nếu anh biết chơi guitar, hoặc thổi kèn acmonica, anh có thể vui vẻ
suốt ngày. Vì anh sẽ tạo ra một thế giới chỉ của riêng anh ở nơi tuyệt đẹp
này.

Cô ấy ngừng một lát rồi tiếp:

- Nhưng dù chẳng có tài lẻ gì, em vẫn có thể ngồi đây, nghe tiếng sóng

biển, ngắm ánh lửa trại và tạo ra thế giới của riêng em. Và, em sẽ có kỷ
niệm để nhớ.

Kỷ niệm để nhớ. Những chữ đó găm thẳng vào tim tôi, khiến tôi gần

như ngạt thở.

Tiểu Ngọc nói:

- Hồi mới chuyển đến Thâm Quyến, trong những đêm mất ngủ, em lại

muốn trò chuyện với em của quá khứ, em muốn nói với em của quá khứ
rằng, người đưa đò sẽ không biết khách qua sông sẽ đi đâu, có thể người
khách đó chỉ muốn về lại chốn cũ. Em muốn nói với bản thân, đừng cố
vùng vẫy trên sông nước ấy, vì sông nước ấy không có bờ bến. Người đưa
đò sẽ trôi dạt trên sông suốt đời, một mình trên chiếc thuyền nan trống trải,
ngẩn ngơ nhìn theo dòng nước xiết và lặng lẽ chờ đợi khoảnh khắc bị chôn
vùi. Cậu ngốc lắm!

Cô ấy nói:

- Dẫu vậy, nhưng nếu phải làm lại, em vẫn không thay đổi sự lựa chọn

của mình. Những năm tháng qua, em nhận ra rằng, dù em đã làm gì, đã gặp
phải điều gì, dù em đã lạc lối, đã u buồn, đã khốn đốn, đã đau đớn, thực ra
chúng ta không cần đau đáu tìm kiếm câu trả lời cho những vấn đề của
mình. Chúng ta cứ hay tính toán, nhưng nếu tính không ra thì đừng tính
toán nữa. Và có một cách tính luôn đúng, đó là cố gắng làm tốt mọi thứ, cố
gắng làm việc cho tốt, sống cho tốt và hãy là chính mình. Để đến khi đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.