NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 265

làm. Nếu mua căn nhà 160 mét vuông ở ngoại ô thế này, tiền lương của hai
chúng tôi gộp lại, trừ đi tiền lãi ngân hàng, sẽ còn chưa đến hai nghìn đồng.
Tôi đâu có nề hà việc thuê nhà, tội gì phải vay tiền mua nhà, đẩy cả hai vào
tình cảnh túng quẫn thế này.

Bạn trai tôi không chịu, bảo đã quyết là làm. Tôi cũng không cố thuyết

phục, vì nghĩ anh ấy không sai, anh ấy đã xác định chúng tôi sẽ cưới nhau.

Chuyển nhà ra vùng ngoại ô, tôi đi làm phải bắt một tuyến bus, rồi

một tuyến tàu điện ngầm, rồi lại một tuyến bus mới tới nơi, mất một tiếng
rưỡi. Nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Mãi đến khi anh bảo sẽ đón mẹ
anh từ An Huy lên sống cùng chúng tôi. Đến lúc ấy tôi mới biết vì sao anh
kiên quyết giữ căn phòng trống đó.

Nhưng không ai nên trách cứ lòng hiếu thảo, bố mẹ anh ly dị đã lâu,

một mình mẹ vất vả nuôi anh khôn lớn. Tôi bảo vâng, em đồng ý.

Mẹ anh lên ở với chúng tôi, tuy có lúc xô xát, nhưng gia đình nào

chẳng có lúc cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Mẹ anh là giáo viên đã về
hưu, bà rất tiết kiệm. Chúng tôi không về nhà ăn cơm trưa, bà thường chỉ
mua giá đỗ về xào nấu ăn cho qua bữa, nhưng bữa sáng và bữa tối của cả
nhà thì lúc nào cũng thịnh soạn.

Mấy tháng sau, đến giai đoạn tôi phải tăng ca, nửa đêm mới về nhà.

Đèn điện sáng trưng, bạn trai tôi và mẹ anh ấy đang ngồi trên sofa. Tôi cảm
thấy bầu không khí trong gia đình rất kỳ lạ. Bạn trai tôi không nói không
rằng. Mẹ anh ấy thì cười, bảo:

- Hân Hân, có phải con rất thân thiết với một người họ Lam không?

Đầu tôi như muốn nổ tung, vậy ra họ đang thẩm tra tôi. Tôi bảo:

- Vâng, đúng vậy, có chuyện gì ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.