NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 305

Tháng đầu tiên khi quay lại làm việc, nước mắt Ba Đóa Kim Hoa tuôn

rơi lã chã trong lúc cô đánh máy.

Vì vậy, cô ấy không dám đánh máy nữa.

Ngày nào uống nước, cô ấy cũng khóc.

Vì vậy, cô ấy không nuốt nổi hạt cơm nào.

Lúc nào vào họp cô ấy cũng khóc.

Vì vậy, cô ấy không có thành tích.

Nhưng giám đốc không trừ một đồng lương nào của cô ấy.

Mẹ bảo: Con không biết chăm sóc bản thân, mẹ làm sao mà yên tâm

được...

Mẹ bảo: Nhớ dọn dẹp phòng ốc. Mẹ lo lắm, nửa đêm nửa hôm con ra

ngoài làm gì, ăn mặc phong phanh như thế...

Sau khi hồi tỉnh, cô ấy biến thành Ba Đóa Kim Hoa.

Cô ấy vốn cười không hé răng, thì nay lại thích thét gào, đầu lưỡi lúc

nào cũng như muốn chọc thẳng lên lợi.

Cô ấy vốn đi lại nhẹ nhàng, thì nay lại thích chạy nhảy, đã nhiều lần

dép cao gót đá văng ghế ngồi.

Ngồi trong quán bar, tôi hỏi:

- Vì sao sổ tay cô lại ghi: Đến nay cây đã um tùm lá xanh?

Rồi tôi chợt nhớ, câu đó trong bài Hạng Tích Viên chí của Quy Hữu

Quang:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.