NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 340

Hôm sau, Trần Mạt lắp khóa nhận diện vân tay, chào tạm biệt chìa

khóa.

Nếu đánh rơi chìa khóa đã thành bệnh nan y, thì chỉ còn cách không

dùng chìa khóa nữa.

Trần Mạt ly hôn năm 32 tuổi. Cậu ta nghĩ, thế là hết, hạnh phúc đã ra

đi. Ngày ngày mượn rượu Vodka giải sầu, sau ba tháng tăng thêm hai mươi
ký lô, cậu ta không nói với bất cứ ai. Bạn bè cũng không dám hỏi, nên
không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ lẳng lặng đến quán bar với cậu ta,
chuyện phiếm trên trời dưới bể, và lặng nhìn màn đêm thăm thẳm in trong
đáy mắt.

Không thể không buồn.

Buồn là bởi vì không đành lòng. Vì không đành lòng nên không muốn

thổ lộ, thậm chí chẳng muốn nghe một lời an ủi. Mang thân đến chốn huyên
náo, nhưng kể từ lớp biểu bì trở vào, tất cả đều chìm trong im vắng, quạnh
quẽ, tịch lặng.

Nếu buồn bã, ưu phiền đã thành bệnh kinh niên, cách nào cũng không

vui lên được vậy thì chỉ còn cách làm cho hết buồn, hết lụy.

Uống liền mấy hôm, nhưng cậu ta phát hiện trong thẻ vẫn còn tiền.

Rồi chợt nghĩ, tôi là người đàn ông 32 tuổi, nếu chỉ mình tôi tiêu thì khó
mà tiêu cho hết. Tôi có thể ngồi khoang hạng thương gia, có thể mua quần
áo mà không cần nhìn mác giá, có thể thoải mái sắp xếp thời gian, có thể
thích lúc nào là vào khách sạn ngủ một giấc lúc ấy, tè dầm ra giường cũng
không lo phải đi giặt, có thể ga lăng thanh toán tiền hóa đơn cho cô em ở
bàn ăn bên cạnh.

Cậu ta khoác ba lô lên vai, tái khởi động những chuyến đi đứt đoạn

mấy năm qua. Từ năm 32 đến năm 33 tuổi, vé tàu hỏa và vé máy bay của
cậu ta xếp lại có đến ba trăm tờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.