NGANG QUA THẾ GIỚI CỦA EM - Trang 341

Lúc buồn, dù bạn đi đến đâu bầu trời dường như cũng đều nhạt nhòa

nước mắt.

Trần Mạt bắt quen với một anh bạn họ Vương trong ngôi chùa nhỏ ở

Việt Nam. Anh Vương đeo trước ngực chiếc máy ảnh 5D2. Anh ta thuê một
nhà nghỉ ở Hà Nội đã hơn bốn mươi ngày, chỉ để lang thang đây đó. Anh ta
kể, hai vợ chồng từng hưởng tuần trăng mật ở đây, sau đó họ ly hôn và giờ
anh ta muốn quay lại nơi này, không phải vì lưu luyến kỷ niệm mà chỉ để
chờ một gã người Pháp làm việc trong quán bar ở đây.

Năm đó, anh ta đưa vợ đến quán bar của gã người Pháp kia. Kết quả,

gã người Pháp quá chén, nói bằng tiếng Pháp, bảo anh ta là người đàn ông
xấu xí theo đúng chuẩn châu Á. Anh Vương biết tiếng Pháp, nghe thấy thế
rất muốn ra tay, nhưng vợ anh ta ngăn lại, bảo người ta nói gì mặc họ, em
yêu anh là được.

Mấy năm sau họ ly hôn, anh ta vô cùng đau khổ, bèn quay lại Hà Nội,

trong lòng mang một khao khát mãnh liệt là phải quyết đấu một trận với gã
người Pháp kia.

Nhưng dù đã thử nhiều lần, anh ta vẫn không sao gạn đủ dũng khí để

tẩn cho gã kia một trận, kế hoạch vì thế bị kéo dài đến mấy tháng.

Trần Mạt và anh Vương uống một trận say bí tỉ, sau đó hai người phục

sẵn bên ngoài quán bar, chờ khách khứa về hết, lúc đó đã là rạng sáng, gã
người Pháp ngật ngưỡng ra khỏi quán. Trần Mạt và anh Vương đưa mắt
nhìn nhau, cả hai cùng hét lên, rồi cùng xông vào quần nhau với gã người
Pháp.

Mấy tay người nước ngoài đéng bên vừa xem vừa cổ vũ: Cố lên. Ba

người quần nhau, ai nấy mũi dập mặt phù, sau mười mấy hiệp thì họ lăn lộn
trên đất, anh kéo quần tôi, tôi đấm mông anh, và không ai báo cảnh sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.