NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 43

Rõ ràng trên trái đất này chẳng còn ai lười hơn nó cả!

Trống ngực tôi bắt đầu đập loạn khi tôi chạy tới cánh đồng ngô. Bầy

ngoáo ộp! Lại một lần nữa tôi có cảm tưởng như mình đang bị chúng theo
dõi. Tôi còn tưởng tượng ra cái cảnh chúng chìa tay chụp gọn lấy tôi khi tôi
chạy ngang qua đó.

Nhưng rốt cuộc chẳng có con nào trong đám hình nhân ngọ nguậy cả.

Chúng vẫn đứng sừng sững, câm lặng giữa ruộng ngô như bao hình nhân
khác trên đời. Tôi cố gắng chạy qua cái đám quái vật này càng nhanh càng
tốt; chúng đang làm tôi khiếp đảm mà tôi chẳng làm được gì khác!

Tôi chợt nhận thấy Henry đang chạy như ma đuổi về phía nhà ông. Tôi

gọi ông nhiều lần trước khi cánh cửa ngôi nhà đóng sập lại, nhưng hình như
ông không nghe thấy tiếng tôi.

Tôi quyết định đi tìm ông nội để kể cho ông nghe tất cả những gì đã xảy

ra. Cánh cửa nhà kho đang mở. Hình như có người bên trong.

— Ông nội ơi! – Tôi hổn hển gọi. – Ông ở trong đó à?

Tôi bước vội vào trong nhà kho. Tóc tôi đã khô, nhưng những giọt mồ hôi

lại tuôn ra như tắm. Tôi đứng khựng lại ở giữa ô vuông ánh sáng trong cửa
rồi đưa mắt nhìn vào trong kho. Phải mất một lúc mắt tôi mới quen dần với
bóng tối của nhà kho.

— Ông nội? Ông đang ở đâu thế?

Nghe thấy có tiếng động ở cuối kho, tôi lập tức tiến vào hướng đó.

— Ông nội, cháu cần phải kể cho ông nghe chuyện này. Một câu chuyện

rất hệ trọng…

Tiếng tôi nói vọng mãi vào bóng tối mênh mang trong kho. Tự nhiên tôi

thấy bối rối. Đôi giày vải của tôi cứ loạt soạt trên những mớ rơm rạ chồng
chất.

Tôi chợt giật thót người bởi một tiếng động nặng trịch bất ngờ vang lên.

Không gian bên trong bỗng càng trở nên tối hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.