10
Henry đứng như bị đóng đinh xuống đất. Ông tròn mắt kinh hãi nhìn tôi.
— Cháu đã trông thấy nó mà. Rõ ràng nó đã đứng giữa hai gốc cây kia.
Cháu đảm bảo với chú như vậy!
— Thật thế ư? Đúng là hình nhân à? Cháu chắc thế không? – Henry hỏi
dồn dập, chân tay ông bắt đầu run bắn lên.
— Ờ… Có nghĩa là… Có lẽ đó chỉ là một bóng cây. – Tôi lúng túng trả
lời vì không muốn làm ông hoảng.
Cần phải nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác!
— Cháu bị ướt như chuột lột. Có khi cháu phải ra hong nắng đây. Bây giờ
mọi chuyện ổn rồi.
— Nhưng có đúng là cháu đã trông thấy nó không, Julie? – Henry hỏi lại,
mắt vẫn tròn xoe. – Có đúng là cháu đã nhìn thấy một hình nhân lảng vảng ở
chỗ này không?
— Ờ… Cháu cũng không dám chắc nữa. Cháu rất lấy làm tiếc vì chuyện
trông gà hoá cuốc này.
Thực ra tôi chỉ muốn có một điều: Henry bình tĩnh trở lại.
— Đây là một chuyện rất xấu, – Ông lầm rầm. – Một chuyện rất, rất dở.
Chú cần phải xem lại cuốn sách ấy. Chuyện dở quá!
Nói dứt lời, ông quay người chạy mất.
— Chú Henry!… Đợi bọn cháu với! – Tôi kêu lên. – Quay lại đi chú!
Đừng để bọn cháu ở đây một mình!
Nhưng muộn mất rồi. Henry đã biến mất sau những lùm cây.
— Chị phải đuổi theo chú ấy! – Tôi nói vội! – Rồi chị sẽ kể tất cả cho ông
nội biết. Mark, em hãy cầm lấy mấy cái cần câu và những thứ còn lại!
— Một mình em thôi ư? – Em tôi rên rỉ.