NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 40

9

Chợt có bàn tay của ai đó đặt mạnh lên vai tôi. Tôi thét lên một tiếng như

xé vải và cố vùng vẫy khỏi bàn tay xa lạ ấy. Hóa ra đó là chú Henry. Có lẽ,
nghe tiếng tôi gọi, ông đã chạy tới, theo sau ông là Mark, cả hai trố mắt nhìn
tôi, vẻ bối rối.

— Julie, có chuyện gì thế? – Henry hỏi. – Chú và thằng Mark… Chẳng

phải là cháu vừa gọi tên Stanley ầm ĩ cả lên đấy ư?

— Lại còn chuyện gì nữa thế? – Mark bồi thêm một câu, vẻ khinh khỉnh.

Trong lúc vội vàng, nó đã để dây cước quấn lằng nhằng vào cần câu nên

gỡ mãi không ra.

— Thế nào? Trả lời đi chứ? Chị vừa bị một con sóc nhãi nhép tấn công

phải không? Nói đi xem nào! – Thằng bé giễu cợt tôi.

— Không. Ch… ch… chị…

Tim tôi đập loạn cả lên. Cơn bàng hoàng làm tôi cứ lắp bắp mãi mà không

nói nổi một câu.

— Bì… bì… bình tĩnh lại đi, Julie! – Mark bắt chước tôi.

— Chị vừa nhìn thấy một con ngoáo ộp! – Cuối cùng tôi cũng thốt lên

được một câu.

Henry há hốc mồm nhìn tôi. Mark trố mắt hỏi lại bằng một giọng ngờ

vực:

— Cái gì? Một hình nhân? Ở giữa rừng này ư?

— Nó… nó đi được mà. – Tôi lúng túng trả lời. – Chị đã nghe thấy nó,

chị đã nghe thấy tiếng động bước chân của nó mà.

Henry kinh ngạc buột miệng kêu “Ôi” một tiếng. Mark cau mày nhìn tôi.

— Nó ở kia kìa! – Tôi bất ngờ kêu lên. – Nó ở ngay sau chỗ kia kìa!

Tôi giơ tay chỉ về hướng có tiếng động vừa nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.