NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 38

— Nhưng dẫu sao cũng vì chị mà đàn cá đã bảo nhau chạy tán loạn tất cả.

– Mark nhăn nhở.

— Còn lâu nhé! Chính em đã làm chúng sợ thì có. Đàn cá bỏ đi chỉ vì

chúng đã nhìn thấy cái đầu mốc của em!

Tôi biết mình đã xử sự như một đứa con nít. Nhưng mặc kệ! Tôi đang vừa

lạnh lại vừa bực!

Tôi nghe thấy chú Henry nói với thằng Mark:

— Này, hay là ta xuống dưới nữa đi, sẽ câu được nhiều cá hơn đấy.

Họ đi khuất sau một khúc ngoặt của con suối. Thằng Mark dò dẫm bước

theo sau Henry. Trông cái ngữ ấy thì thế nào cũng trượt chân ngã nhào
xuống nước như tôi cho mà xem!

Tôi đưa tay hất tóc, vắt quần áo cho đỡ nước. Lúc đã ráo bớt nước, tôi

ngồi bệt xuống thảm cỏ, lòng tự hỏi xem sáng nay tôi có thể làm được gì
nữa!

Chợt có tiếng động lạ sau lưng làm tôi giật thót người.

Đó là tiếng bước chân.

Tôi nhìn xoi mói vào đám bụi rậm. Một chú sóc con đang vội vàng lẩn

trốn. Chắc chắn phải có ai hay cái gì đó bất ngờ xuất hiện thì nó mới sợ như
vậy chứ.

Tiếng bước chân lại bắt đầu vọng tới. Tôi nín thở, căng tai ra nghe. Thêm

một tiếng lắc rắc của ai đó giẫm lên lá khô.

— Ai… ai đó? – Tôi kêu lên.

Chỉ có tiếng sột soạt qua lá cây trả lời tôi.

— Stanley… Stanley, cậu đấy phải không?

Giọng tôi run run.

Không có tiếng trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.