NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 44

— Hê! – Tôi thốt lên.

Đã quá muộn rồi. Có người đang đóng cửa kho lại.

— Này! Ai đó?

Tôi không hiểu cái gì đang bao trùm khắp người tôi: nỗi sợ hãi hay cơn

điên giận.

— Dừng lại ngay! Không được làm thế!

Tôi định chạy ngược trở ra nhưng chẳng may trượt chân ngã bổ chửng

xuống đất. Lúc tôi lồm cồm bò dậy cũng là lúc cánh cửa đã đóng sập lại.

Tôi đã rơi vào một thế giới hoàn toàn tối tăm và đáng sợ nhất.

— Hãy để cho tôi ra! – Tôi gào lên. – Tôi muốn ra khỏi đây ngay!

Giọng tôi lạc hẳn đi. Tôi đấm thùm thụp vào cửa, rồi dò dẫm tìm trên

cánh cửa một cái then, một cái chốt, hay mội cái gì đó để kéo, để nâng, để
đẩy, một cái gì đó có thể giúp tôi thoát ra khỏi đây, khỏi cái địa ngục này!

Nhưng tôi chẳng tìm thấy cái gì cả. Trong cơn tuyệt vọng, tôi lại điên

cuồng đập cửa đến nát cả đôi tay,

Cuối cùng, tôi cũng cố trấn tĩnh lại và lui về sau một bước.

“Bình tĩnh lại, Julie, – tôi tự nhủ. – Bình tĩnh lại đi nào. Rồi mày sẽ tìm

được lối thoát ra khỏi đây. Mày không thể ở mãi trong cái địa ngục này
được, đó là điều dĩ nhiên”.

Tôi cố dùng lý trí để tự thuyết phục mình. Rồi tôi cố nín thở vài giây để

giữ cho nhịp đập của con tim bình ổn trở lại. Sau đó, tôi từ từ thở ra, thở ra
thật chậm.

Tôi đang cảm thấy trong người khá hơn thì nghe có tiếng động lạ. Tôi

hoảng hốt đưa hai tay lên ôm lấy mặt.

Soạt, soạt, soạt…

Tiếng giày xới tung rơm rạ lên. Tiếng những bước chân. Tiếng những

bước chân nặng nề, giần giật từng tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.