NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 46

11

— Ai… ai đấy? – Tôi khó nhọc hỏi.

Không có tiếng trả lời

Soạt, soạt, soạt…

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.

— Ai đấy? – Tôỉ rú lên.

Vẫn không một tiếng trả lời.

Không gian quá tối nên tôi không thể phân biệt bất cứ một cái gì.

Soạt… soạt…

Tiếng động đang ở rất gần tôi.

Tôi lùi lại. Lưng tôi bất ngờ va phải vật gì đó. Trong cơn hoảng loạn, phải

mất một lúc tôi mới nhận ra đó là một cái thang. Một cái thang dẫn lên vựa
cỏ khô.

Những bước chân vẫn cứ mỗi lúc một gần hơn…

— Tôi van ông đấy! – Tôi hổn hển. – Làm ơn đi, đừng!

Tiếng động càng gần hơn nữa. Tiếng động lạnh lùng của rơm rạ, giữa

bóng tối hoàn toàn…

Tôi bám chặt vào thanh vịn cầu thang.

— Làm ơn đi! Thả tôi ra!

Không còn biết những gì mình đang làm, tôi bắt đầu trèo lên cầu thang.

Tay tôi run bắn, còn đôi chân nặng như đeo đá tảng, nhưng cuối cùng tôi
cũng leo được lên gác.

Thế là tôi đã tạm thời trốn được nỗi khủng khiếp đang tiến dần về phía

mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.