NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 47

Tôi nín thở, nằm áp sát bụng xuống sàn. Liệu quái vật vô hình ấy có đuổi

theo tôi không? Liệu nó có trèo lên đây không? Thoạt đầu, tôi chỉ nghe thấy
tiếng đập thình thịch trong ngực mình.

Tôi hồi hộp căng tai ra nghe.

Lại những tiếng cọ xát, những tiếng bước chân sột soạt

— Cút đi! – Tôi lấy hết sức gào lên. – Dù ngươi là ai thì cũng cút ngay!

Tiếng động đó vẫn cứ tiếp tục. Càng lúc tôi càng thấy nó giống như tiếng

rơm rạ cọ xát vào rơm rạ.

Tôi chạy bổ về phía ô cửa sổ nhỏ của căn gác, nơi có một tia sáng mỏng

manh lọt qua. Lồng ngực tôi như sắp nổ tung ra. Tôi cố sức mở tung cánh
cửa.

Xoạch! Sợi dây vẫn còn ở đó. Sợi dây mà Mark và tôi dùng để chơi đánh

đu dọc theo bức tường nhà kho vẫn còn lơ lửng ở đó

“Mình có thể ra khỏi đây, – tôi thầm nghĩ, lòng cảm thấy sung sướng đến

phát rồ. – Chỉ cần bám vào sợi dây rồi để cho mình trôi tuột xuống đất. Và
thế là mình sẽ thoát nạn!”

Tôi bám hai tay vào sợi dây, thò đầu qua cửa sổ rồi liếc nhìn xuống

dưới… Cảnh trước mắt khiến tôi rú lên một tiếng khiếp sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.