NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 61

— Bà biết rằng hai cháu sẽ rất thích cưỡi ngựa đi dọc theo con suối. – Bà

nội vừa nói vừa thu dọn mấy đĩa bánh ngô.

— Tất cả đều ổn chứ bà nội? – Tôi buột miệng hỏi mặc dù trong lòng

không muốn thế.

Bà không trả lời, mắt cụp xuống như lảng tránh cái nhìn thắc mắc của tôi.

— Các cháu hãy đi chơi đi, – Bà khẽ nói. – đừng có lo cho bà.

Ông nội tôi thường gọi hai con ngựa Betsy và Maggie là những “người

đẹp màu xám”, ông gọi như vậy, có lẽ là vì bộ lông màu xám không pha tạp
của đôi ngựa. Đôi ngựa này rất hiền, nhưng không hiểu sao hôm ấy tôi phải
thúc mãi chúng mới chịu ra khỏi chuồng.

Quả như bà nội đã nói, đôi ngựa này thật là những con vật lý tưởng đối

với chúng tôi, những đứa trẻ từ thành phố về.

Mặc dù Betsy chỉ đi với tốc độ của một con sên đất, tôi vẫn phải kẹp hai

chân thật chặt vào người nó vì sợ ngã.

Chúng tôi đi theo con đường hôm trước đã đi, dọc theo cánh đồng ngô rồi

chạy thẳng tới phía cánh rừng nhỏ. Mặt trời dù chưa lên cao, song vẫn đủ để
bầu không khí ngột ngạt như lửa đốt. Thật là bực mình vì những con ruồi cứ
bay lởn vởn trước mặt. Tôi phải một tay cầm cương, một tay ra sức khua
khoắng đuổi ruồi.

— Không hiểu đôi ngựa này có thể phi nước đại được không nhỉ? – Mark

cưỡi ngựa theo sau tôi nói với lên.

— Thì ta cứ thử xem! – Tôi đáp lại, tay vẫn nắm chặt lấy dây cương, sau

đó lấy hai gót giày thúc vào bụng con Betsy.

— Phi nhanh lên, người đẹp! Phi nước đại vào!

Tôi không thể không buột miệng kêu lên một tiếng. Thật không ngờ con

Betsy lại ngoan ngoãn nghe lời đến như vậy.

— Ơ kìa! Khoan đã nào! – Tôi nghe tiếng Mark gào lên phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.