NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 63

16

Con Betsy cứ lồng lên lồng xuống nhiều lần cùng với những tiếng hí xé

trời. Chân tôi chợt bị tuột khỏi bàn đạp. Tôi cố gắng bám chặt vào dây
cương, song rốt cuộc vẫn bị ngã xuống đất.

Cú rơi tự do khỏi lưng ngựa thật là khủng khiếp. Toàn thân tôi đau ê ẩm,

chân tay như muốn rụng rời cả ra. Trong mắt tôi, mặt trời đang biến thành
màu đỏ. Thế rồi có một cái gì đó chợt lóe lên như một tia chớp. Màu đỏ
chuyển dần, chuyển dần thành một màu đen hoàn toàn.

Trong tâm trạng nửa tỉnh nửa mơ, tôi chợt nghe thấy những tiếng rên rỉ

văng vẳng ở đâu đây. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra đó là giọng Mark.
Nhưng tôi không sao mở mắt ra được. Tôi cố nói một vài câu, nhưng vô ích.

— Ôiiiii!

Lại một tiếng rên rỉ nữa cất lên rất gần tôi.

— M… Mark ơi! – Tôi khó nhọc gọi.

Lưng tôi cứng đờ, hai vai đau tê dại, đầu óc như sắp sửa nổ tung ra.

— Cổ tay em! Ôi đau quá, chắc là bị gãy rồi. – Mark run run nói.

— Em cũng bị ngã à? – Tôi hỏi.

— Đúng thế, chị có tin rằng… Ái!

Hình như thằng bé đang bị sốc.

Cố gắng lắm tôi mới mở được mắt ra. Tất cả mọi vật xung quanh cứ lờ

mờ, lờ mờ như bị một lớp sương bao phủ. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã lại
nhận ra màu xanh nhàn nhạt của bầu trời.

Tôi cố tập trung cho đôi mắt bình thường trở lại.

Trời, một bàn tay! Một bàn tay ai đó đang lừ lừ giơ ra trước mặt tôi!

Một bàn tay thò ra từ ống tay áo măng tô rách tả tơi. Bàn tay của hình

nhân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.