NGÁO ỘP LÚC NỬA ĐÊM - Trang 81

22

Tôi kêu rú lên, tay chân giãy giụa cố thoát ra khỏi bàn tay khó hiểu ấy.

Nhưng bàn tay ấy vẫn không chịu buông tha tôi.

— Stanley… Có phải cậu không? – Tôi sợ hãi lắp bắp.

Không có tiếng trả lời.

Tôi nhìn thẳng vào cái túi vải sơn chụp lên đầu hình nhân. Đằng sau bộ

mặt nhăn nhúm ấy không có một dấu hiệu nhỏ nào của ánh mắt người!

Bàn tay rơm rạ từ từ đưa vào cổ họng tôi. Tôi định há miệng gào lên.

Nhưng rốt cuộc tôi chẳng kêu được một tiếng nào.

Vừa lúc đó, cánh cửa nhà Henry bỗng bật mở toang.

— Stanley!… – Tôi hét lên.

Stanley chạy ào xuống bậc thềm:

— Mẹ kiếp! Chuyện quỷ quái gì…

Chưa nói dứt lời, thằng bé đã lao cả người vào hình nhân rơm rạ, nắm lấy

đôi vai rồi dùng sức quật đổ nó xuống. Bị đập mạnh xuống đất, đầu con rối
bị bật hẳn ra và lăn lông lốc trên mặt đất.

— Ôi! Không! – Tôi hét lên, tay ôm cổ.

Stanley cúi xuống giật tung cái túi vải phủ lên đầu con rối. Chẳng có gì

bên trong ngoài một búi rơm rạ.

— Đó chính… Đó đúng là một hình nhân thực sự! – Tôi gào lên. –

Nhưng… Nhưng sao nó lại bước đi được thế?

— Tớ đã bảo cậu trước rồi mà cậu đâu có chịu nghe! – Stanley nói bằng

một giọng nghiêm trọng, mặt vẫn nhìn vào tạo vật bị hạ gục. – Tớ đã chẳng
báo trước cho cậu đó là gì, Julie!

— Cậu muốn nói rằng đó không phải là cậu? Không phải là cậu đã cố tình

làm bọn tớ sợ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.