NGẬP TRÀN YÊU THƯƠNG - Trang 126

đúng là hết thuốc chữa.”

Tôi hỏi nó đâu rồi?

Vi Vũ đáp: “Nhốt ngoài phòng khách rồi, anh bảo có gì cần nói thì nhắn

tin cho anh.”

“...”

Mùa hè năm đó nóng đến nỗi tôi bị cảm nắng một lần. Ngày hôm sau,

em trai và tôi đi cạo gió, cạo xong bước ra, em trai soi gương nhìn các nốt
đỏ đầy người, mặt nhăn mày nhó, than thở: “Sau này ông còn mặt mũi nào
mặc áo lót ra ngoài gặp người khác chứ?”

“...”

Tối đó về nhà, Từ Vi Vũ nhìn lưng tôi, nói trêu: “Dù em có như thế nào

thì anh vẫn chấp nhận em.”

Tôi nghĩ thầm, bây giờ có thể hồi phục lại như cũ mà anh đã bắt đầu chê

rồi, không biết sau này thật sự xấu xí thì anh sẽ thế nào?

Tôi đang định hỏi, anh đã than thở, giọng đầy bi thương: “Xem ra đời

anh thật sự không cứu vãn được nữa rồi, hì hì!”

Nghe tiếng cười “hì hì” của anh, tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Nghe em trai gọi điện thoại, nói tiếng Trung, tiếng Anh loạn xạ cả lên,

thỉnh thoảng còn thốt ra câu: “You are so two!” Lúc đầu tôi chẳng hiểu nó
nói gì, sau đó nó nói thêm hai lần nữa, tôi mới hiểu ra. Đúng là chẳng còn gì
để nói. Vừa mới về nước, nó đã học được câu nói rất thịnh hành trên mạng
“Mày hai lúa quá![10]” Sau đó còn dịch thành tiếng Anh để sử dụng. Dần
dần hình như dùng quen miệng, ngoài tôi ra, gặp bất cứ ai, có cơ hội là nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.