Những lúc Vi Vũ tỏ ra cực kỳ “thô bỉ”, tôi liền hỏi: “Lòng tự trọng của
anh đâu rồi?”
Anh trả lời cùng với nụ cười một trăm phần trăm thiên nhiên: “Từ lúc
yêu em đã rơi vãi hết rồi.”
Sau đó, bạn bè và đồng nghiệp bị “hạ gục” trước đủ kiểu hành động tự
mãn được ngụy trang bởi khí chất nho nhã thanh cao gió mát của anh, đều
bày tỏ: “Vi Vũ, lòng tự trọng của ông bay đi đâu hết rồi!”
Anh quay lại cười. “Không, là lòng tự trọng của ông đấy chứ!”
Tóm lại, tôi đã nhận được không ít cuộc điện thoại phàn nàn có liên
quan đến lòng tự trọng của Vi Vũ.
“Em dâu, em phải lấy lại công bằng cho anh, à, anh là bạn học cũng là
đồng nghiệp của Vi Vũ, anh họ Lưu, đã bị chồng em xâm hại vô nhân đạo!
Khí tiết không giữ được, muốn nhảy sông tự tử, nhưng khốn nỗi trong nhà
còn có mẹ già, con nhỏ...”
“...”
Sau đó, tôi hỏi anh: “Anh làm gì xúc phạm anh Lưu à?”
Vi Vũ: “Vớ vẩn! Cả ngày cậu ta chẳng làm việc gì, lượn lờ ưỡn ẹo trong
văn phòng của anh, phiền chết đi được, anh bảo người ta lấy còng số tám
trói cậu ta vào ghế để cậu ta yên lặng chút thôi mà!”
“...”