NGÀY CỦA KIẾN - Trang 144

Jonathan đã kế tục ngọn đuốc bác mình bỏ lại và dẫn dắt cả nhóm

đi theo đam mê của ông. Anh luôn thích thú khi nói họ giống như các
nhà du hành vũ trụ trong một buồng du hành không gian đang cố giao
tiếp với người hành tinh khác. Anh khẳng định: “Chúng tôi đang thực
hiện những gì có thể sẽ là trải nghiệm hấp dẫn nhất của thế hệ chúng
tôi. Nếu chúng tôi không đối thoại thành công với loài kiến, chúng tôi
sẽ chẳng thể đối thoại thành công được với bất kỳ loài nào khác có trí
tuệ, dù trên Trái đất hay ngoài Trái đất.”

Hẳn nhiên là anh có lý. Nhưng có lý quá sớm phỏng có ích gì?

Cộng đồng không tưởng của họ hoàn hảo chẳng được bao lâu. Họ đã
phải đối mặt với những vấn đề tế nhị nhất, họ đã bị ngưng trệ bởi
những vấn đề tầm thường nhất.

Một ngày kia, một lính cứu hỏa cộc lốc nói với Jonathan:

- Có lẽ chúng ta giống như các nhà du hành vũ trụ trong buồng du

hành nhưng họ ấy mà, hẳn họ sẽ xoay xở để mang theo số đàn ông và
phụ nữ bằng nhau. Trong khi chúng ta ở đây có tới mười lăm người
đàn ông đang tuổi xuân sắc và chỉ có một phụ nữ duy nhất. Đừng nói
đến bà già và thằng oắt con nhé!

Jonathan Wells phụt ra câu trả lời:

- Ở loài kiến cũng vậy, cũng chỉ có một con cái với mười lăm con

đực!

Họ phá lên cười.

Họ không biết nhiều lắm về những chuyện đang diễn ra trên kia,

trong tổ kiến, nếu có cũng chỉ là kiến chúa Belo-kiu-kiuni đã chết và
kiến chúa kế tục Belo-kiu-kiuni không muốn nghe nhắc đến họ. Thậm
chí nó còn cắt đứt nguồn thực phẩm cung cấp cho họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.