NGÀY CỦA KIẾN - Trang 179

công bất ngờ không hay một tên ngốc nào đó nảy ra ý định tự tử tồi tệ
cách đó vài trạm dừng.

Rốt cuộc, hai hình cầu ánh sáng cũng xuất hiện. Tiếng phanh rít

lên ken két gần như chói tai xoáy vào màng nhĩ cô. Cái ống dài bằng
tôn được sơn vẽ và gỉ sét ấy trải dài trên bờ kè, trưng ra đủ loại
graffiti: “Chết đi những thằng ngu”, “Đứa nào đọc cái này đứa đấy
thật khốn kiếp”, “Babylone sắp đến ngày tận thế của mày”, “Mẹ kiếp
cái lãnh thổ của bọn con trai điên khùng khốn nạn”, đó là chưa kể
những thông báo nhỏ và các bức vẽ tục tĩu được phác họa vội vã bằng
bút dạ hoặc dao nhíp.

Khi các cánh cửa mở ra, cô kinh hãi nhận thấy các toa đã đầy ứ

đến độ muốn nổ tung. Những khuôn mặt và những bàn tay áp vào
kính. Dường như không ai có đủ can đảm để kêu cứu.

Cô cũng chẳng còn nhớ đâu là động lực thúc đẩy những người

kia ngày ngày tình nguyện (thậm chí mất tiền) để dồn đống lại thành
năm trăm mạng trong cái hộp tôn nóng nực vài mét vuông ấy. Không
con vật nào đủ điên để tự mình đặt mình vào tình huống tương tự!

Ngay tức thì, Laetitia phải đối mặt với hơi thở chua loét của một

bà già ăn vận rách rưới, mùi nôn mửa của thằng bé bị ốm được một bà
sặc mùi nước hoa rẻ tiền bế trên tay, một thợ nề bốc mùi mồ hôi khắm
lặm. Quanh cô cũng có một quý ông sành điệu đang tìm cách sờ mông
cô, một nhân viên soát vé đang yêu cầu kiểm tra vé của cô, một kẻ thất
nghiệp đang xin xỏ những đồng xu còm cõi hay vé ăn, một tay ghi ta
gào rát cổ bỏng họng bất chấp tiếng ồn ào inh ỏi.

Bốn mươi lăm thằng nhóc của một lớp dự bị đại học lợi dụng lúc

mọi người không chú ý lấy đầu nhọn bút bi đâm thủng lớp vải giả da
của mấy cái ghế chúng ngồi, một tốp quân nhân gào lên “Giải ngũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.