NGÀY CỦA KIẾN - Trang 526

Augusta Wells đang ở trong buổi kết nối cộng đồng. Tất cả

cùng thốt ra tiếng OM và nó được tạo thành hình bong bóng tâm
linh, tại đó, người này sẽ ẩn được mình vào người kia.

Tại đó, trong trạng thái lơ lửng phi thực, nơi cao hơn đầu họ

một mét và cách trần năm mươi centimét, người ta không còn
thấy đói, không còn thấy lạnh, không còn thấy sợ hãi nữa, người
ta lãng quên chính mình, người ta gần như chỉ còn là chút hơi có
trọng lượng trong trạng thái lơ lửng.

Thế nhưng Augusta Wells lại vội vã rời khỏi cái bong bóng

ấy. Bà lại trở về với thể xác thịt da vật chất của mình. Bà chưa tập
trung đủ. Có điều gì đó khiến bà bận tâm. Một ý nghĩ dai dẳng
đeo bám. Bà ở lại mặt đất với tinh thần và cái tôi của mình. Sự cố
Nicolas khiến bà phải suy nghĩ.

Bà tự nhủ thế giới loài người hẳn phải rất ấn tượng đối với

một con kiến. Chưa bao giờ loài kiến lại có khả năng hiểu được
thế nào là một cái ô tô, một cái máy pha cà phê hay một cỗ máy
bấm vé tàu. Tất cả nằm ngoài trí tưởng tượng của chúng. Augusta
Wells tự nhủ khoảng cách giữa thế giới loài kiến và thế giới bí
hiểm này của loài người có lẽ cũng giống như khoảng cách ngăn
giữa thế giới loài người và một chiều kích thượng tầng (thế giới
thần thánh?).

Có lẽ cũng tồn tại một Nicolas ở chiều kích không gian-thời

gian thượng tầng. Người ta tự hỏi tại sao Chúa lại hành động như
vậy nhưng thực tế, có lẽ Chúa cũng chỉ là một đứa trẻ vô ý thức
vì vô công rỗi nghề mà ngồi bày trò nghịch ngợm thôi!

Khi nào người ta nói với Chúa là đã đến giờ ăn chiều rồi và

Chúa phải dừng ngay trò chơi đùa với con người lại?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.