NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 151

Luân Đôn

- Anh cảm thấy thế nào?

- Ổn hơn anh, Walter ạ.

Chúng tôi con cách cái ngày hằng trông đợi ấy một ngày. Buổi thi vấn

đáp diễn ra tại vùng ngoại ô phía Đông của thành phố, và Walter đã quyết
định không đặt lòng tin vào các phương tiện giao thông công cộng chứ
đừng nói đến chiếc xe cũ rích của tôi. Về các phương tiện giao thông công
cộng, tôi có thể hiểu được thái độ e ngại của hắn. Hắn đã quá quen với cảnh
tàu điện ngầm như bị đóng đinh vào đường ray và tàu hỏa thì như bị đóng
đinh vào ga dừng đỗ, mà không có lời giải thích nào khác được đưa ra,
ngoại trừ điệp khúc về tình trạng cũ nát của hệ thống dẫn đến hỏng hóc triền
miên. Thế là chúng tôi đến nghỉ trong một khách sạn của quận Dock Lands
chiểu theo quyết định chắc như đinh đóng cột và không cần bàn cãi thêm
của Walter. Từ khách sạn, chúng tôi chỉ cần băng qua đường là có mặt trước
các thành viên của ban giám khảo. Buổi lễ được cử hành trong phòng hội
thảo nằm trên đỉnh một tòa tháp ngự tại số 1 phố Quảng trường Cabot.

Số phận thật trớ trêu, chúng tôi đang ở ngay gần Greenwich và đài thiên

văn nổi tiếng của nó. Nhưng ở bờ bên này của sông Tamise chỉ có khu phố
hiện đại nhô ra mặt sông, những tòa cao ốc bằng kính và thép đua tranh về
độ cao, hàng tấn bê tông đổ khuôn. Vào cuối buổi chiều, tôi đã thuyết phục
được anh bạn để hai chúng tôi cùng đi dạo sang đảo Marins, và từ đó,
chúng tôi tiến vào dưới những nóc vòm bằng kính nhô cao trên lối vào của
đường hầm Greenwich. Tại độ sâu mười lăm mét, chúng tôi đã đi bộ xuyên
qua lòng sông Tamise, để rồi lại bước lên đối diện với hình khối đen đúa
của tàu Cutty Starck. Con tàu cao tốc vượt đại dương xưa kia, kẻ sống sót
cuối cùng của đoàn tàu giao thương thế kỷ 19 mang dáng dấp ảm đạm kể từ
khi bị hủy hoại bởi một trận hỏa hoạn cách đó vài tháng. Trải rộng phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.