- Bọn con có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng liên quan đến
Walter và con, và chúng con phải làm rõ chuyện này.
- Nếu các con cần chụp cả hai đứa vào ảnh để làm rõ mọi chuyện, con
chỉ cần mở lời nhờ mẹ con thôi, mẹ sẽ nói cho con biết ngay tức khắc!
- Nhưng mẹ đang nói về chuyện gì thế ạ?
- Chả về chuyện gì cả, con cứ tiếp tục coi mẹ là lão lẩm cẩm đi!
- Con phải về văn phòng làm việc, ở đây con không có đủ phương tiện
cần thiết và con cũng không tài nào hiểu nổi tại sao mẹ lại có vẻ phật ý như
thế?
- Bởi vì mẹ muốn con đặt lòng tin nơi mẹ, con nghĩ là mẹ sẽ yêu con ít
đi nếu thú thật với mẹ ư? Nhưng ngay cả khi con thú thật với mẹ là con
đang yêu con lừa buộc ở cuối vườn kia, con vẫn cứ là con trai của mẹ kia
mà, Adrian!
- Mẹ ơi, mẹ có chắc là mẹ ổn không?
- Mẹ thì chắc là ổn, nhưng còn con thì mẹ không chắc tí nào; hãy quay
về Luân Đôn bởi vì chuyện đó quan trọng đến thế kia mà, có lẽ mẹ vẫn còn
sống khi con quay về đây, ai mà biết được?
Khi mẹ diễn cho tôi xem một màn bi kịch Hy Lạp, nghĩa là có điều gì đó
đang khiến bà rối trí thực sự. Nhưng tôi không muốn hình dung ra cái điều
đang khiến bà xáo trộn, chừng nào ý nghĩ duy nhất thoáng qua đầu tôi lại lố
bịch đến thế.
Chuẩn bị hành lý xong xuôi, tôi gặp Walter trên cảng. Mẹ tôi tha thiết
muốn tiễn chúng tôi. Dì Elena ra bến cảng gặp bà, và họ vẫy tay rối rít để từ
biệt khi con tàu tiến ra khơi. Rất lâu sau này tôi mới biết là mẹ còn hỏi dì
Elena, liệu dì có nghĩ tôi sẽ ngồi trên đầu gối Walter suốt chuyến hành trình
không. Tôi không hề hay biết rằng mình không thể quay lại Hydra trong
một sớm một chiều.