NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 400

Tỉnh Thiểm Tây

Có người gõ lên cửa kính xe, tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm và nhìn
thấy khuôn mặt của một ông lão với tay nải quần áo trên vai đang mỉm cười
với tôi. Tôi hạ cửa kính xe, ông lão tì má lên hai bàn tay đang chắp lại và ra
hiệu muốn lên xe. Tôi lạnh cóng, người bộ hành này đang run lập cập, tôi
nhớ tới ông lão người Êtiôpia ngày trước đã đón tiếp tôi. Tôi mở cửa xe,
đẩy hành lý của chúng tôi xuống sàn. Ông lão mở tay nải ra và đề nghị chia
cho tôi vài chiếc bánh quy chính là suất ăn tối của ông. Tôi nhận một chiếc
bánh, bởi vì hình như hành động này thực sự khiến ông lão vui lòng. Chúng
tôi không thể trò chuyện, nhưng giao tiếp bằng ánh mắt cũng đủ rồi. Ông
lão đưa tôi chiếc bánh nữa để mời Keira. Cô ấy đang ngủ say sưa, tôi đặt
chiếc bánh lên bảng iđều khiển phía trước ông ấy. Ông lão có vẻ vui sướng.
Sau khi sẻ chia bữa ăn đạm bạc ấy, ông lão nằm dài ra, nhắm mắt, tôi cũng
làm hệt như vậy.

Ánh ngày nhợt nhạt đánh thức tôi dậy trước tiên, Keira vươn vai và tôi

ra hiệu cho cô ấy đừng gây tiếng động, chúng tôi có một vị khách đang nằm
nghỉ trên băng ghế sau.

- Ai thế? Cô ấy thì thào.

- Anh cũng chịu chết. Có thể là một người hành khất, ông ấy cuốc bộ

một mình trên đường, trời đêm thì lạnh buốt.

- Anh đã làm rất đúng khi cho ông lão một chỗ trú thân. Chúng ta đang

ở đâu thế này?

- Giữa nơi đồng không mông quạnh, còn cách Tây An một trăm năm

mươi cây số nữa.

- Em đói, Keira bảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.