NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 98

không cho phép quan sát phía bên kia. Cô Jenkins đang ở trong ngọn hải
đăng Kristiansand, Walter kêu lên và chỉ tay về phía Đông, còn tôi, mắc cạn
như một con cá nhà táng trên bãi biển nước Anh! Hắn vừa nói vừa đấm nắm
tay xuống cát.

- Walter, tôi hình dung ra khá rõ điều anh đang miêu tả với tôi, nhưng

phòng làm việc của anh chỉ cách phòng làm việc của cô Jenkins có vài bậc
cầu thang, chứ không tính bằng năm ánh sáng.

- Và thuyết tương đối, anh tin là ông bạn Einstein của anh độc quyền cái

thuyết đó sao? Đối với tôi, mỗi bậc cầu thang đó cũng xa xôi ngang với một
trong những thiên hà của anh vậy!

- Tôi cho là đã đến lúc tôi đưa anh về khách sạn rồi, Walter!

- Không, chúng ta sẽ tiếp tục buổi tối này, và anh, những lời giải thích

của anh. Có thể đến mai tôi sẽ không thể nhớ được những gì nữa nhưng
chuyện ấy không quan trọng. Chúng ta đang trải qua một thời khắc vui vẻ
và đó là toàn bộ những gì đáng kể.

Bên dưới vẻ mặt có lẽ đang sắp cười kia, Walter khiến tôi thấy rầu lòng

thì đúng hơn. Chính tôi, người ngỡ đã biết đến nỗi cô đơn trên cao nguyên
Atacama… Có thể nào hình dung ra một sự lưu đày thương tâm hơn cảnh
sống hằng ngày phía trên người phụ nữ mà mình yêu ba tầng gác, mà không
bao giờ tìm ra đủ dũng khí để tỏ tình?

- Walter, anh có muốn tôi thử tổ chức một bữa tối với cô Jenkins trong

đó có cả anh tham dự không?

- Không, tôi tin là sau toàn bộ quãng thời gian này, tôi sẽ không đủ dũng

cảm để nói chuyện với cô ấy đâu. Rốt cuộc, dẫu sao anh cũng làm ơn nhắc
lại lời đề nghị này với tôi vào ngày mai nhé… Vào cuối giờ chiều ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.