NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 237

26

Phoolchand, người giữ thuyền đáng mến ở bậc nước Assi, nhận ra

tôi từ xa. Anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi mặc bộ vest lịch sự. Anh
tháo dây buộc thuyền cho chúng tôi. Tôi giúp Aarti lên thuyền và boa
thêm cho anh trăm đô. Anh dúi một túi giấy nhỏ vào tay tôi.

“Cái gì vậy?”
“Hàng xịn. Khất sĩ Aghori cho anh đấy. Cậu có diêm không?”
Tôi hiểu anh đưa gì cho tôi. Aarti cũng biết và nở một nụ cười tinh

quái. Tôi mua vài bao thuốc lá và một hộp diêm ở một cửa hiệu trầu
cau.

Tôi khua mái chèo xuống nước, và rồi Aarti cùng tôi bơi ra xa.
“Lâu quá rồi. Em nhớ quá Raghav à,” nàng nói.
“Gopal,” tôi chỉnh lại mà không nhìn nàng.
“Gì cơ? Em nói Raghav à? Ồ, xin lỗi. Em rất xin lỗi. Em không cố

ý...

“Không sao.”
Tôi chèo sang bờ bên kia sông. Đôi mái chèo có vẻ cứng. Tay tôi

không còn khỏe như trước đây, khi tôi còn thường xuyên chèo thuyền.
Những bậc nước chính của Varanasi kín đặc chùa chiền và những công
trình cổ kính. Bờ cát mềm mại bên kia sông có vẻ hoang vắng. Nơi tập
trung nhiều người duy nhất là một quán trà nhỏ, phục vụ những người
khách du lịch hiếm hoi thỉnh thoảng chèo thuyền qua đây. Tôi neo
thuyền vào một gốc cây. Mặt trời buổi chiều nhuộm chân trời Varanasi
thành màu da cam.

“Đi dạo chút đi,” Aarti nói, ngước mặt lên đón làn gió nhẹ.
Chúng tôi ngắm những bậc nước sôi động phía bờ đối diện. Chúng

tôi có thể nhìn thấy người người nhốn nháo, nhưng không nghe thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.