NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 246

Tôi nhặt tờ giấy hồng lên, xé rách nó, gom đống vụn lại và vứt vào

trong thùng rác.

Mỗi thứ Sáu tôi đều đi một vòng các lớp học. Tôi không cạo râu ba

ngày để trông đủ già dặn như một giám đốc. Tôi vào một lớp học đang
có giờ toán.

Giáo sư ngừng giảng bài khi nhìn thấy tôi. Cả lớp bốn mươi sinh

viên đứng lên. Cảm giác thật tuyệt. Tôi có thể vào bất cứ lớp học nào
trong tám lớp và mọi thứ sẽ diễn ra y như thế. Tiền, địa vị và quyền
lực - cho dù người ta có nói chúng xấu xa thế nào đi chăng nữa - cũng
làm cho ta được tôn trọng trong cuộc sống. Vài năm trước tôi vẫn còn
đang van lạy ở hội chợ giáo dục để được vào học. Ngày hôm nay,
hàng trăm sinh viên đứng lên chào khi tôi vào lớp.

“Xin chào ngài Giám đốc,” vị giáo sư nói.
Tôi gật đầu đáp lời. Một cậu bé mặc chiếc áo phông xộc xệch ngồi

ở hàng đầu chớp mắt lia lịa khi tôi hỏi chuyện. “Em tên gì?”

“Manoj, thưa thầy,” cậu ta nói.
“Em quê ở đâu?” tôi hỏi.
“Sarnath ạ.”
“Bố mẹ làm việc ở đó à?”
“Nhà em có đất, thưa thầy. Cha em là nông dân.”
Tôi lập tức mềm lòng. “Em không muốn thành nông dân à?”
Cậu ta không trả lời, sợ rằng qua đó mình có thể bị đánh giá. Tôi

hiểu.

“Có vấn đề gì ở trường này không?” tôi hỏi.
“Không thưa thầy,” cậu ta bối rối trả lời.
“Đừng ngần ngại, cứ nói tôi nghe,” tôi khích lệ.
“Nhiều tiếng Anh quá ạ, thưa thầy,” cậu ta nói. “Em không hiểu

lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.