Hoài An đau lòng nhìn người con trai đang nằm bất động, đau đớn đến
cả hôn mê rồi vẫn nhíu chặt chân mày.
Lý phu nhân tiễn vị thái y về, ngoái đầu thở dài nhìn con gái.
-Vương gia trúng độc lết về đến phủ, câu đầu tiên là hỏi con đâu rồi...
Hoài An cúi mặt, rơi nước mắt chạnh lòng. Cô đã đến tìm Công Uẩn, để
Công Uẩn chống lại y...
Cô vắt khăn, lau mồ hôi trên trán y mà nước mắt vẫn tội lỗi tuôn.
-Tên xấu xa, anh mau tỉnh dậy đi. Tôi làm biết bao nhiêu điều xấu xa sau
lưng anh, anh phải tỉnh dậy để mà dọa nạt với tôi chứ...
Cô gục xuống ngực y, nắm lấy vạt áo y, lắng nghe nhịp tim chậm rãi của
y.
Sao thế? Đây đâu phải là mục đích của cô.
Vụ án suốt một năm nay cô cố giải, để giúp Công Uẩn, để y sớm thực
hiện lời hứa một năm sẽ đến đưa cô đi, thoát khỏi bàn tay của Lê Chí Trung
hiểm ác.
Nhưng bây giờ tại sao hắn ốm đau, cô lại không thể làm ngơ, không thể
bỏ mặc, không thể xa hắn...
Hoài An nằm hẳn lên giường, nhìn y bên cạnh, bất động và im lìm. Cô
muốn hắn tỉnh dậy, vô lại như trước kia, cao ngạo như trước kia.
Dẫu sau này y sẽ trở thành một vị vua tàn bạo, xem mạng người như cỏ
rác. Nhưng sao cô vẫn không thể kìm lòng nghĩ rằng đó không phải là Lê
Chí Trung...Lê Chí Trung là tên nam nhân lãnh huyết nhưng không vô tình.
Hắn đã nói với cô, hắn chấp nhận thua cô kia mà...