NGÀY HOA LƯ NGƯỢC GIÓ - Trang 322

-Được rồi, Cảm Thánh Hoàng hậu, chẳng phải nàng nảy ra ý định thi thố

tặng quà cho trẫm sao? Sao còn chần chừ chưa tặng nốt?

Nàng ta mỉm cười, nụ cười khiến Hoài An nổi ca da gà. Cảm Thánh

đứng dậy đi ra giữa thưởng lầu rồi cúi đầu.

-Cảm Thánh chẳng có gối ngọc thượng hạng, cũng chẳng có cao lương

mĩ vị, chỉ có tiếng đàn có thể làm món quà mọn dâng lên người.

Cô biết ngay mà! Thường trong những mẩu chuyện tiến vua, sẽ có một

người tặng hàng hiệu, một người tặng đồ ăn, người cuối cùng sẽ dâng thứ
phi vật chất.

Cung nữ đem đàn tì bà vào, dâng lên cho Cảm Thánh. Nàng ta một thân

lam y, thướt tha vô cùng. Thật ra nhan sắc nàng ta thực sự rất đẹp, đẹp hơn
cô rất nhiều.

Tiếng đàn của Cảm Thánh Hoàng hậu vừa cất lên, cả không gian như

ngợp thở lắng nghe. Lúc cao vút tận mấy ngọn tre, lúc trầm ấm như tiếng
chuông đồng. Khi thuần khiết như tiếng nước chảy, khi ngọt ngào như tiếng
gió reo.

Tất thảy nam nhân đang có mặt ở thưởng lầu đều dường như choáng

ngộp trước sự yêu kiều kia. Quả là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành,
tiếng đàn cũng không ai sánh được.

Hoài An liếc nhìn sang Chí Trung đã thấy y cũng chăm chú nhìn Cảm

Thánh. Nàng ta thì cười mãn nguyện, thẹn thùng đưa tình qua ánh mắt. Hai
người họ muốn cô tức điên sao? Tên Lê Chí Trung này muốn cô tức chết
rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.