NGÀY HỘI QUẢ BÍ - Trang 136

một cốc bằng vàng…
- Một thằng điên… điên đốn mạt! – Bà Butler thét lên.
- Thưa bà, con gái bà đã được an toàn, nhưng… có một điều tôi rất muốn
biết. Miranda là con gái của bà, nhưng phải chăng cũng là con gái của
Michael Garfield?
Bà Butler ngập ngừng mãi rồi mới gật đầu.
- Cháu cũng không biết? – Poirot hỏi tiếp.
- Nó không biết tí gì. Tôi biết Michael hồi tôi còn rất trẻ. Tôi mê hắn ta,
mặc dù vẫn sợ.
- Vâng, tôi không biết giải thích tại sao. Hắn không tàn tệ với tôi, nhưng
hắn làm tơi sợ. Vẻ hiền hậu bên ngoài ẩn giấu bên trong sự tàn ác, sắt đá.
Tôi sợ cả niềm say mê của hắn với cái đẹp và ý muốn sáng tạo. Tôi giấu
không cho hắn biết tôi có thai, rồi tôi bỏ hắn. Sau khi sinh Miranda, tôi nói
dối rằng chồng tôi là phi công bị nạn chết để thiên hạ khỏi hỏi han lôi thôi.
Tôi thay đổi chỗ ở luôn, và cuối cùng đến ngụ tại Woodleig Common một
cách tình cờ. Tôi quan hệ với một số người ở Medchester, họ giúp tôi một
chỗ làm thư ký.
Thế rồi một hôm, Michael tới. Hắn làm việc trong rừng nơi công trường đá,
tôi chẳng quan tâm. Về phía hắn, hắn cũng không tỏ ý tứ gì. Chuyện chúng
tôi đã rơi vào quên lãng từ lâu. Sau này, thấy Miranda hay tha thẩn trong
rừng, tôi mới bắt đầu ngài ngại.
- Đúng – Poirot nói – Giữa hắn với cháu có mối tương hợp tự nhiên. Tôi đã
nhận thấy hai người có những nét giống nhau. Khác một điều, là ở Garfield,
vẻ đẹp che giấu một tâm hồn đen tối, còn ở Miranda thể hiện bản chất ngây
thơ, trong sáng không đượm chút vẩn đục.
Tiến đến bàn giấy, ông cầm một phong bì, rút ra một bức vẽ bằng bút chì,
đưa cho bà Butler.
- Con gái của bà đây.
Judith Butler ngắm bức vẽ, dưới có chữ ký của Garfield. Poirot giải thích:
- Hắn ngồi vẽ trong rừng, vì muốn nhớ đến cháu. Hắn sợ quên mất cháu,
tuy nhiên vẫn sẵn sàng giết cháu.
Chỉ một chữ viết rất thoáng ở một góc, ông hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.