NGÀY HỘI QUẢ BÍ - Trang 15

Agatha Christie

Ngày Hội Quả Bí

Chương 3

Trong một căn hộ Ở London. Chuông điện thoại reo Hercule Poirot cựa
mình trên ghế. Chưa biết ai gọi, nhưng ông đoán là ông bạn Solly đã hẹn
đến chơi hôm nay, chắc lại xin lỗi bận không tới được.
- Ông ta lại nhức đầu sổ mũi gì đây – Poirots nghĩ bụng – Không đến thì
thôi vậy. Tối nay ta chỉ có một mình.
Ngẫm nghĩ, Poirot nhận thấy từ khi ông về nghỉ hưu, phần lớn các buổi tối
đều đơn điệu như nhau. Trí óc ông (mà ông tự cho thuộc loại kiệt xuất) đòi
hỏi sự kích thích liên tục từ bên ngoài. Poirot không có tính cách một triết
gia. Đôi khi ông tiếc là đáng lẽ lao vào tội phạm học, ông nên hướng về
thần học, như vậy thì giờ đây có thể cùng đồng nghiệp ngồi một chỗ mà
bàn luận liên miên các vấn đề không bao giờ giải quyết.
George, người hầu lặng lẽ bước vào:
- Thưa, ông Solomon Levy đã điện thoại.
- A! Thế ư?
- Ông rất tiếc không thể đến chơi tối naỵ Ông bị cúm.
- George, không phải cảm cúm, chỉ là sổ mũi thôi. Ai ai cũng cho là mình
bị cúm, như vậy có vẻ quan trọng, được mọi người thương cảm hơn.
- Dù sao thì ông ấy không tới càng tốt, thưa ông. Cái sổ mũi nhức đầu ấy
cũng hay lây lắm.
Tiếng chuông điện thoại lại reo.
- Bây giờ lại ai báo tin cũng sổ mũi nữa đây? Tuy nhiên tôi không có hẹn
với khách nào khác.
George quay ra, nhưng Poirot giữ lại.
- Để tôi nghe. Có vẻ là quan trọng đây… Ông nhún vai: Cũng là để tiêu
thời gian một thể. Biết đâu đấy?
George rút lui, và Poirot cầm máy.
- Tôi, Hercule Poirot nghe – ông nói dằn từng tiếng.
Đầu dây kia, có tiếng phụ nữ hổn hển:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.