ra về, tôi và Judith ở lại để giúp bà Rowena dọn dẹp. Khi phát hiện ra
Joyce, tôi mới nhớ đến một câu em đó nói lúc chiều.
- Aø, đến đoạn hay rồi đấy!
- Tôi không nói gì chuyện này với ông bác sĩ cũng như với cảnh sát, nhưng
với ông, tôi nghĩ là điều này quan trọng. Trong lúc mọi người trang trí, có
ai nhắc đến những truyện tôi viết; đột nhiên Joyce tuyên bố rằng em đã
từng chứng kiến một vụ án mạng. Chẳng ai tin, nhưng em khăng khăng
khẳng định.
- Thế cô, cô có tin lời em đó nói?
- Tất nhiên không!
- Tôi hiểu… Nhà thám tử nhỏ bé trầm ngâm gõ gõ lên bàn – Tôi hiểu… Em
đó không nói tên ai, không thêm chi tiết?
- Không, em rất tức vì một mặt các bạn không tin, mặt khác thì người lớn
bắt đầu ngán với những lời lải nhải. Hỏi: “Chuyện xẩy ra khi nào?” Em đáp
chung chung: “Cách đây nhiều năm.”
- Đáng chú ý…
- Lại hỏi sao em không báo cảnh sát, em đáp: “Vì hồi đó, em không ngờ đó
là án mạng.”
- Một nhận xét lạ kỳ.
- Trước sự gặng hỏi của mọi người, em vẫn lặp đi lặp lại chuyện ấy và nói
thêm: “Mãi về sau này em mới hiểu rạ” Giống như chúng tôi, chắc ông
cũng sẽ không tin em đó, nhưng khi nhìn thấy em chết, tôi mới giật mình tự
hỏi hay là em nói thật!
Poirot nghiêm nghị gật đầu, và sau một lát suy nghĩ, nói chậm rãi:
- Tôi sẽ hỏi cô một câu. Trước khi trả lời xin cứ thư thả suy nghĩ. Cô bé có
đưa lại cho cô cảm tưởng rằng em đã thật sự có mặt nơi xẩy ra vụ án, hoặc
tin rằng mình đã chứng kiến một hành động tội ác?
- Ngay lúc đó, tôi đoán là em nhớ lại chuyện xô xát giữa hai tên lưu manh
nào đó, rồi tô vẽ nó ra cho thành quan trọng để huênh hoang với mọi người.
- Nhưng…
- Nhưng, bây giờ em đã bị giết, buộc tôi phải rút ra kết luận rằng em đã
thực sự mục kích một vụ giết người.